Yêu Em Từ Bóng Tối

22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Du Bạch ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc mà chậm rãi nói:

“Tôi sẽ không để hắn có cơ hội chạm vào cô.”

“Dù phải liều mạng.”

Tôi chưa bao giờ nghe anh nói những lời như thế.

Chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đến mức có thể khiến người ta nghẹn lời như vậy.

Tôi cúi đầu, tim đập loạn xạ.

Cả người như đang chìm trong một làn sóng cảm xúc vừa mơ hồ vừa dữ dội.

Một lúc sau, tôi nghe thấy chính mình hỏi:

“Vậy nếu... tôi nói, tôi rất thích anh, thì sao?”

Giang Du Bạch im lặng một lúc lâu.

Sau đó anh nhẹ nhàng siết tay tôi lại, ánh mắt rất sâu nhưng cũng rất dịu dàng:

“Không phải ‘nếu’.”

“Là em đã nói rồi.”

Sau câu nói ấy, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng ngọt ngào.

Giang Du Bạch vẫn nắm tay tôi, không dùng sức, cũng không buông ra.

Anh chỉ yên lặng nhìn tôi, khóe môi cong nhẹ, như thể cuối cùng cũng buông được một thứ gánh nặng trong lòng.

Tôi khẽ hỏi:

“Vậy… bây giờ em là gì của anh?”

Giang Du Bạch cụp mắt, giọng rất nhẹ, nhưng từng chữ lại rõ ràng như đóng dấu:

“Là người anh muốn bảo vệ.”

“Là người sau này anh sẽ không để lạc mất nữa.”

Tôi cười đến ửng đỏ cả tai, cúi đầu che mặt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/22.html.]

“Anh nói vậy em không chịu nổi mất...”

Giang Du Bạch nghiêng đầu nhìn tôi, không trêu, cũng không cười.

Chỉ khẽ gọi:

“Tiểu Lệ.”

Tôi ngẩn đầu lên nhìn anh.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc còn hơi rối của tôi, ánh mắt rất đỗi nghiêm túc:

“Chúng ta thử bắt đầu nhé?”

Chuyện sau đó tiến triển như mơ.

Giang Du Bạch khỏi sốt, tôi lại tiếp tục mang bữa sáng cho anh, chỉ khác ở chỗ — lần này anh không còn nói “cảm ơn” bằng giọng khách sáo nữa, mà thay bằng một nụ cười rất khẽ, và câu:

“Mai em muốn ăn gì, để anh làm lại cho.”

Anh không giỏi nấu ăn, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.

Cuối tuần ấy, tôi được ăn một món trứng ốp la cháy cạnh và cháo trứng muối hơi mặn, nhưng lại cảm thấy... ngon nhất trần đời.

Tình cảm giữa hai chúng tôi không mãnh liệt bùng nổ, mà âm thầm, kiên định — như gió sớm, như ánh nắng đầu ngày.

Không có lời tỏ tình lãng mạn, không có hoa hồng, cũng chẳng có bất ngờ.

Chỉ là ánh mắt dịu dàng hơn một chút, câu “em cẩn thận” mỗi lần ra khỏi cửa, hay việc chìa khóa nhà anh giờ đã nằm trong móc khóa của tôi — mãi mãi.

Cứ nghĩ mọi chuyện đã thực sự kết thúc.

Cho đến một hôm, Giang Du Bạch đột ngột gọi tôi sang nhà anh.

Khi tôi bước vào, anh ngồi trên sofa, laptop mở ra, mặt hơi trầm.

Tôi hỏi:

“Làm sao vậy?”

Anh đưa laptop cho tôi xem.

Trên màn hình là một đoạn email nặc danh, không địa chỉ người gửi, không nội dung cụ thể — chỉ có một dòng:

“Chúng ta còn chưa kết thúc đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận