“Em muốn đi cùng,” tôi nói.
Giang Du Bạch nghiêng đầu nhìn tôi, im lặng vài giây rồi gật đầu.
“Nhưng không được hành động bốc đồng. Mọi thứ anh sẽ lo.”
Tôi siết chặt tay, khẽ đáp:
“Ừ.”
Chúng tôi đến một khu căn hộ cũ gần cổng sau trường, nơi hệ thống định vị lần cuối cùng bắt được tín hiệu của “hắn”.
Đó là một dãy phòng trọ tồi tàn, ánh đèn mờ, cầu thang rỉ sét, không khí ẩm mốc như thể đã nhiều năm không ai ở.
Căn phòng số 203 – tín hiệu dừng lại ở đây.
Giang Du Bạch bấm chuông một lần.
Không ai trả lời.
Anh quay sang nhìn tôi:
“Em đứng lùi lại phía sau.”
Sau đó anh gõ cửa một lần nữa, lần này là một tổ hợp nhịp gõ đặc biệt — giống như ám hiệu.
Lát sau, bên trong vang lên tiếng khóa xoay, rồi cửa hé mở một khe.
Một đôi mắt lóe lên từ bóng tối.
Ánh nhìn đó... lạnh lẽo, âm u, như thể từng nhìn tôi xuyên qua hàng ngàn ống kính.
Rồi — cánh cửa mở hẳn ra.
Trình Khải.
Cậu ta mặc áo hoodie xám, tay nhét vào túi, mái tóc hơi ướt như vừa gội đầu, đôi mắt nửa hờ nửa tỉnh, trên môi là một nụ cười nghiêng lệch đầy trêu ngươi.
Giây phút ấy, tôi bỗng cảm thấy cả người căng ra như dây cung.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Chính là hắn.
Giang Du Bạch bước vào trước, tôi theo sau.
Phòng trọ không có gì đặc biệt — nhưng lại quá sạch sẽ, quá gọn gàng, đến mức… không bình thường.
Trên bàn có một chồng sổ tay xếp ngay ngắn.
Trên tường là những bức ảnh… của tôi.
Từ cấp hai, cấp ba đến đại học.
Ảnh trong đồng phục, ảnh lén từ xa, ảnh mặt nghiêng, cả ảnh chụp chính diện khi tôi đang ngủ gật trong thư viện.
Tôi run rẩy nhìn xung quanh, cảm giác như đang đi lạc vào chính cơn ác mộng của mình.
Giang Du Bạch bước thẳng đến giữa phòng, đứng chắn trước tôi, nhìn Trình Khải:
“Cậu làm vậy… để được gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/28.html.]
Trình Khải không trả lời ngay.
Cậu ta chỉ lặng lẽ rót cho mình một cốc nước, ngồi xuống ghế như thể đây là một cuộc trò chuyện bình thường giữa bạn bè cũ.
Sau đó, cậu ta nhìn thẳng vào tôi.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng từng chữ như rạch xuống da thịt:
“Cậu vẫn không nhớ ra tôi, đúng không?”
Tôi im lặng.
“Trình Dật,” cậu ta nói, mỉm cười, “tên thật của tôi.”
“Cậu đã quên cái người từng vì cậu mà bị đánh hội đồng sau trường, từng bị phạt vì đứng ra che chắn cho cậu, từng lén cất thư cậu viết nhầm tên… đúng không?”
Tôi há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Cậu ta tiếp tục, ánh mắt càng lúc càng điên cuồng:
“Tôi đã thử biến mất. Tôi thật sự biến mất — để rồi xem cậu có tìm tôi không.”
“Nhưng cậu không làm gì cả. Cậu sống vui vẻ, cười đùa, tốt nghiệp, yêu người khác…”
“Tôi thì sao?”
“Cậu nợ tôi một ánh nhìn, nợ tôi một câu ‘cảm ơn’.”
“Vậy nên tôi lấy lại.”
Tôi lùi một bước.
Giang Du Bạch đưa tay ra chắn.
“Cậu nghĩ đó là tình yêu?” Anh hỏi.
“Không.” Trình Khải nghiêng đầu, cười đến vặn vẹo.
“Là chiếm hữu.”
“Tôi đã từng yếu đuối, từng nhỏ bé, từng bị bỏ lại phía sau. Nhưng giờ không ai dám không nhìn tôi.”
“Tôi khiến cô ấy sợ, khiến cô ấy nhớ đến tôi mỗi ngày.”
“Đó mới là cảm giác thật sự tồn tại.”
Giang Du Bạch rút điện thoại ra, mở màn hình.
“Cậu biết điều này không?”
“Mọi thứ trong phòng cậu đã bị ghi hình. Toàn bộ lời khai, toàn bộ chứng cứ theo dõi — đủ để khởi tố hình sự.”
“Cậu... sẽ phải trả giá cho từng việc đã làm.”
Trình Khải vẫn cười.
Cậu ta ngả người ra sau, tay dang rộng:
“Thì sao?”
“Ít nhất, trong trí nhớ của cô ấy… tôi sẽ không bao giờ biến mất nữa.”