Tối hôm đó, khi Giang Du Bạch đứng dậy chuẩn bị rời đi, tôi không nhịn được kéo tay anh lại.
“Ở lại đi.”
Anh nhìn tôi, không nói gì.
Tôi lí nhí:
“Chỉ là… em không muốn ở một mình.”
Một lúc sau, anh khẽ gật đầu.
Đêm đó, tôi nằm trên sofa, còn Giang Du Bạch ngồi ở bàn làm việc gần cửa sổ, laptop mở sáng suốt đêm.
Tôi không ngủ được, cứ mở mắt nhìn bóng lưng anh dưới ánh đèn vàng.
Không biết đã qua bao lâu, anh đứng dậy, rót một cốc nước rồi quay lại.
Thấy tôi vẫn mở mắt, anh hơi cúi đầu hỏi:
“Không ngủ được à?”
Tôi khẽ gật đầu.
Anh đưa cốc nước cho tôi, giọng vẫn nhẹ như gió:
“Muốn nghe một câu chuyện không?”
Tôi ngẩn ra:
“Gì cơ?”
Giang Du Bạch kéo ghế ngồi đối diện sofa, chắp tay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Anh từng gặp một người,” anh bắt đầu, “cũng là một nạn nhân bị theo dõi. Nhưng cô ấy không giống em.”
“Cô ấy không chạy trốn, cũng không hoảng loạn. Mà chọn cách... phản công.”
Tôi im lặng lắng nghe, hơi nín thở.
“Cô ấy giả vờ không biết gì, vẫn sống bình thường, nhưng đồng thời âm thầm thu thập bằng chứng, từng chút một, suốt hai năm.”
“Cuối cùng, khi cảnh sát ập đến, kẻ theo dõi đó hoàn toàn sụp đổ. Vì trong mắt hắn, cô ấy mãi mãi yếu đuối, sợ hãi, dễ bắt nạt.”
Tôi thì thào:
“Rồi sao?”
“Sau đó…” Anh cười nhạt, “cô ấy đi học ngành luật.”
Tôi sững người một giây rồi hiểu ra:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-tu-bong-toi/26.html.]
“Người đó… là người anh quen?”
“Không,” anh nói, “là chị ruột anh.”
Tôi ngỡ ngàng.
Lúc này, tôi mới hiểu vì sao Giang Du Bạch lại nhạy cảm đến thế với những vụ quấy rối, vì sao anh luôn bình tĩnh, luôn chủ động dẫn dắt tôi xử lý mọi thứ một cách thận trọng mà rõ ràng.
Anh từng tận mắt chứng kiến người thân mình bị tổn thương, và học cách bảo vệ — không chỉ bằng vũ lực, mà bằng trí tuệ và luật pháp.
Giang Du Bạch nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Nếu em sẵn sàng, chúng ta có thể làm như chị ấy đã làm.”
“Từng bước một — dẫn hắn lộ mặt.”
Sáng hôm sau, tôi dọn lại đồ đạc trong phòng.
Lúc lau ngăn bàn học, tôi phát hiện một thứ nhỏ nằm sâu bên trong: một cái thẻ nhớ mini.
Tôi sững người, vì tôi chưa từng dùng thẻ nhớ cho máy tính của mình.
Tôi cầm nó lên, ngón tay hơi run.
Giang Du Bạch vừa từ phòng bếp bước ra, thấy tôi đứng im liền hỏi:
“Sao thế?”
Tôi đưa thẻ nhớ ra:
“Cái này… không phải của em.”
Anh cau mày, lập tức lấy găng tay đeo vào, cắm thẻ vào laptop.
Một thư mục hiện lên, chỉ có một đoạn video duy nhất.
Bấm mở.
Trên màn hình là hình ảnh căn phòng ký túc xá của tôi — góc quay từ trên trần nhà, chĩa thẳng xuống giường tôi.
Tôi toàn thân lạnh toát.
Giang Du Bạch lập tức gỡ thẻ nhớ, kiểm tra thời gian quay.
Dữ liệu cho thấy đoạn video được quay cách đây một tháng.
Tức là — trước khi tôi chuyển về nhà một thời gian, trong ký túc xá của tôi đã bị cài camera theo dõi.
Và cái thẻ nhớ này, bằng cách nào đó, đã được lén để lại trong phòng tôi.
Giang Du Bạch cau mày, giọng trầm xuống:
“Đây không phải đe dọa... Đây là khiêu khích.”