Xuyên thành bảo bối của nam phụ

Chương 8

Trước đây mỗi ngày Đường Đường đều bận bịu, bây giờ không cần quay phim, tạm thời cũng không cần đi học, nhất thời có chút không biết làm gì, vì thế cô lấy điện thoại tải game xuống. Chơi được vài ván liền chán, cô xuống giường, xuống tầng hai muốn vào phòng tập tập vài bài giãn cơ, đi đến chỗ cầu thang, nghĩ một chút liền lùi lại.

Tầng hai là không gian riêng của Minh Thiếu Diễm, các cửa đều đóng chặt.

Trên người Minh Thiếu Diễm đều toát ra khí chất "người lạ chớ đến gần", đặc biệt là đối với cô, buổi sáng khi nhận cà phê của cô, trên mặt hắn còn hiện rõ sự chán ghét, giờ nếu như dùng phòng tập của hắn thì chắc chắn sẽ bị ghét hơn.

Cô còn mong Minh Thiếu Diễm giúp cô trở lại với đường đua của giới giải trí nữa.

Lúc nào nên lấy lòng thì phải lấy lòng, đời người đúng là không dễ dàng, Đường Đường thở dài, xuống tầng một, thì gặp dì Trình đang muốn mang đĩa trái cây lên tầng.

Đường Đường vội vàng cầm đĩa trái cây, rồi cảm ơn dì Trình, thái độ của dì Trình đối với cô vẫn rất nhiệt tình, Đường Đường lên tầng hai, đi đến góc cầu thang rồi quay lại nhìn, thấy dì Trình vẫn đang đứng chỗ đó ân cần nhìn cô.

Trở lại phòng ngủ, Đường Đường xiên một miếng thanh long, vừa ăn vừa mở vali ra.

Một cái vali khá to, bên trong có bảy tám bộ quần áo, cái quần vẫn còn tạm ổn, nhưng phần trên toàn là trễ vai với khoét sâu.

Dù dáng người có đẹp đến đâu thì cũng không thể mặc mấy cái này được, vì mai cô phải đến trường, Đường Đường lấy khẩu trang chuẩn bị ra ngoài mua mấy bộ quần áo.

Đang chuẩn bị đi, thì dì Trình gõ cửa nói rằng Minh Thiếu Diễm cho người đưa đồ đến.

Người đến là anh thư ký đẹp trai bên cạnh Minh Thiếu Diễm, anh thư ký vừa chỉ đạo cho người chuyển đồ vào, vừa nói với Đường Đường: "Đường tiểu thư, cô cao 1m72, nặng 45 cân, quần áo chắc là cô sẽ mặc size S, còn giày thì theo tư liệu là 37, cô có thể thử một chút, nếu như không vừa ý thì có thể đổi ngay." Nói xong nhìn Đường Đường đang đeo khẩu trang: "Bây giờ tốt hơn hết thì cô hãy ở nhà, Minh tổng nói rằng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để cô ra ngoài, đặc biệt là những khu trung tâm thương mại đông người."

Đường Đường: "...Ok."

Khá chu đáo đó chứ, có điều lời này cũng không phải hay ho gì.

Đường Đường cũng không thử quần áo, vì theo như tiểu thuyết nói đây là một thân hình tỷ lệ vàng, nếu như không nhầm thì chắc là size S. Cô chọn những bộ quần áo mình thích rồi để họ đưa vào phòng ngủ, vừa nãy tủ quần áo hẵng còn trống rỗng, trong chớp mắt liền đầy ắp.

Đường Đường thay một bộ tương đối thoải mái, nhìn thời gian, 5 rưỡi chiều, cô xuống tầng hỏi dì Trình: "Tối nay, chú nhỏ có về ăn cơm không ạ?"

Đường Đường chủ động hỏi về Minh Thiếu Diễm, khiến cho dì Trình càng vui hơn, đến giọng nói cũng to hơn thường ngày: "Đúng 6 giờ về."

Quả nhiên là Minh Thiếu Diễm, đến thời gian mà cũng có thể căn chuẩn như vậy.

Đúng 6 giờ, chiếc MayBach quen thuộc đã dừng xe ở bãi đậu xe, bóng dáng của Minh Thiếu Diễm liền xuất hiện trong mắt, như thường lệ, dì Trình ra ngoài đón người, Đường Đường từ sofa cũng đứng dậy đi theo.

Nắm bắt mọi cơ hội để làm quen, tạo ấn tượng tốt.

Minh Thiếu Diễm vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy dì Trình như mọi ngày ra lại ra đón hắn, nhưng bên cạnh còn có thêm một người khác, khi bắt gặp ánh mắt hắn liền vội vàng mỉm cười.

Trong đầu Minh Thiếu Diễm đột nhiên hiện lên một chữ, chân chó(*).

*là kiểu người hay đi theo sau lấy lòng.

Có điều cái chân chó này thực sự có chút xinh đẹp, ngay cả Minh Thiếu Diễm người đã quen nhìn thấy các loại người đẹp trong giới giải trí, cũng không thể không thừa nhận rằng đứa cháu gái này của hắn thực sự rất xinh đẹp, đặc biệt là khi cười bên môi sẽ lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ.

Tại lần gặp đầu tiên khi ở công ty, khi Đường Đường cười, Minh Thiếu Diễm liền chú ý tới cái lúm đồng tiền này rồi.

Hôm nay chú ba nhận được tin hắn đã đón Đường Đường về, liền gọi điện cho hắn hỏi chuyện này, rõ ràng ông ta rất tức giận nhưng vẫn bị Minh Thiếu Diễm ép xuống, hắn bình tĩnh cúp điện thoại, tâm trạng liền tốt hơn nhiều.

Lúc vừa mới trở về nhà, nhớ đến việc trong nhà vẫn còn một người, một người mà hắn không thể thích cho nổi, Minh Thiếu Diễm liền có chút bực bội khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn cùng với lúm má đồng tiền, ánh mắt Minh Thiếu Diễm khẽ động, đưa áo khoác cho dì Trình, rồi vừa đi vào vừa hỏi: "Chiều nay đã làm những gì rồi?"

Đường Đường vẫn cho rằng Minh Thiếu Diễm đang hỏi dì Trình, liền im lặng vài giây, Minh Thiếu Diễm đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn cô, Đường Đường lúc này mới nhận ra rằng dì Trình đã vào phòng bếp rồi.

"Chú đang hỏi cháu ạ?"

Nhìn thấy Minh Thiếu Diễm lại muốn cau mày, Đường Đường liền vội vàng tiến lên hai bước đi theo: "Chơi điện thoại một lúc, đọc sách một lúc, còn thử quần áo nữa." Nói xong còn không quên bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn chú nhỏ, cháu rất thích chỗ quần áo đó."

"Không cần cảm ơn." Minh Thiếu Diễm mặt không biểu cảm, ngồi lên sofa, cầm một tờ báo tài chính lên: "Đều là do thư ký chọn đấy."

"Đúng là do thư ký chọn, nhưng đó là tiền của chú, vì vậy người cháu nên cảm ơn nhất vẫn là chú nhỏ."

Minh Thiếu Diễm nâng mắt lên nhìn Đường Đường, nhàn nhạt ừm một tiếng, nhận lời cảm ơn của Đường Đường: "Ngồi đi."

Vừa nói, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên tờ tạp chí trong tay: "Buổi chiều có xem Weibo chưa."

"...xem rồi ạ."

"Chúc mừng cháu, lại được lên hot search."

"..."

Minh Thiếu Diễm mặt không biểu tình chế giễu Đường Đường một câu, sau đó lật trang báo, nhàn nhạt nói tiếp: "Cháu định xử lý như thế nào?"

Định xử lý như thế nào?

Minh Thiếu Diễm đột nhiên nhắc đến hot search, chắc chắn là đã biết đoạn video đấy, vậy nên rốt cuộc là hắn muốn hỏi về chuyện tài sản định xử lý như thế nào hay là chuyện xử lý hot search như thế nào?

Đường Đường đoán ý của Minh Thiếu Diễm, trong lòng không khỏi phàn nàn, nói chuyện không thể nói rõ ra sao, nói nhiều thêm một câu cũng sẽ không nhiều thêm miếng thịt nào.

Cô không đoán được rốt cuộc Minh Thiếu Diễm đang hỏi cái gì, để tránh bị chế giễu, Đường Đường liền nói cả hai ý: "Đoạn video đấy vừa hay là đoạn mơ hồ nhất, không thể phân biệt thật giả, vì vậy hoàn toàn có thể kiện, nhưng vì trước đó có quá nhiều tài khoản marketing, vì vậy chỉ có thể lấy hai cái nhiều chia sẻ và nhiều bình luận nhất; còn về phần thừa kế, cháu có thể chắc chắn rằng cha nuôi đã để lại cho cháu 40% tài sản, di chúc có sự bảo đảm của pháp luật, vậy nên cháu chuẩn bị thuê luật sư, dùng pháp luật để giải quyết vấn đề."

Minh Thiếu Diễm cũng chỉ là tùy tiện nhắc tới mà thôi.

Lúc Minh Thiếu Diễm mười tuổi, mẹ và anh trai đều qua đời vì tai nạn xe, mười sáu tuổi thì cha qua đời vì bệnh, từ lúc đó trở đi Minh Thiếu Diễm liền chỉ còn một mình.

Từ đó, Minh Thiếu Diễm sống một mình cũng gần mười năm rồi, một mình trong căn nhà rộng lớn, ngoại trừ dì Trình, cũng chỉ còn toàn là người giúp việc đi đi lại lại.

Hiện tại trong nhà có thêm một người, lại còn là con gái.

Minh Thiếu Diễm không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng, hắn thực sự không biết hoà hợp với đứa cháu gái kém hơn hắn bảy tám tuổi này kiểu gì.

Thế nên hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, không ngờ rằng, Đường Đường lại trả lời rất nghiêm túc.

Càng không ngờ tới, Đường Đường lại nhìn ra rõ ràng như vậy, cũng như lập kế hoạch rõ ràng, đột nhiên Minh Thiếu Diễm có chút khó hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận