Xuyên thành bảo bối của nam phụ

Chương 17

Wow wow wow!

Đường Đường có chút hưng phấn.

Lúc trước Đường Đường dự tính, nếu như Đường Tâm vẫn tiếp tục làm như vậy, thì cô sẽ tìm cơ hội nói chuyện này cho Phong Khinh Dương, chỉ có điều trước tiên cần phải có được sự tin tưởng của Phong Khinh Dương, như vậy thì có chút phiền phức.

Kết quả, thật là hạnh phúc đến phát khóc khi đào góc tường nhà người ta a!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm đã tái nhợt.

"Chuyện này là sao." Phong Khinh Dương hỏi.

Đường Tâm hoảng hốt, cô ta cũng không ngờ đến rằng Khinh Dương sẽ đi theo xuống, nhất thời cảm thấy vừa hối hận vừa oán hận, đều tại Đường Đường, tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này!

Đường Tâm nhìn Phong Khinh Dương, vành mắt đỏ lên, đáng thương gọi một tiếng:

"Khinh Dương..."

"Đừng gọi tôi." Phong Khinh Dương ngắt lời cô ta: "Tôi hỏi cậu những lời vừa nãy là có ý gì."

Tim Đường Tâm run lên, cô ta sợ.

Tính tình Phong Khinh Dương này không tốt một tí nào, chỉ có những người thân quen, mới chịu cho sắc mặt tốt, còn những người khác thì vĩnh viễn chỉ có tính khí tiểu thư lạnh lùng, đây là lần đầu tiên, Phong Khinh Dương dùng giọng điệu lanh lùng hỏi cô ta, Đường Tâm sợ hãi vô thức muốn giải thích:

"Khinh Dương tớ không có..."

"Cô không có cái gì." Đường Đường cất điện thoại đi: "Cô không có nói cho tôi là Phong Khinh Dương muốn tham gia cái chương trình đó, hay là cô không kích tôi tham gia?"

Giờ Đường Tâm mới nhớ ra là Đường Đường chưa đi, căm hận quay qua quát Đường Đường một tiếng: "Chị im miệng."

Đường Đường buồn cười: "Dựa vào đâu mà tôi phải im miệng, trường học là nhà cô à?"

"Chị!" Đường Tâm không hiểu được, chỉ là ra ngoài có 3 tháng, sao tính cách của Đường Đường lại thay đổi 180 độ, lúc trước ở nhà cô căn bản là không dám cãi lại cô ta với mẹ cô ta.

Mỗi khi nhìn thấy Đường Đường, lí trí của Đường Tâm dường như bị giảm một nửa, sau khi tức giận trừng Đường Đường, đột nhiên giật mình nhận ra bây giờ không phải là lúc tranh cãi với Đường Đường, thế nên nhanh chóng quay trở về bộ dáng đáng thương.

Phong Khinh Dương nhìn Đường Tâm, lúc sau nặng nề nói: "Lúc đó tôi hỏi cậu là tại sao Đường Đường lại biết đến chuyện tuyển chọn, cậu nói Đường Đường theo dõi cậu nên vô tình nhìn thấy, lại vì tôi với cậu chơi thân nên cố ý cướp vị trí của tôi, vậy nên tất cả đều là do cậu bịa ra?"

Ánh mắt Đường Tâm run lên, cô ta không ngờ rằng Phong Khinh Dương lại ở trước mặt Đường Đường, không để lại cho cô ta một chút mặt mũi nào.

Chuyện này so với tưởng tượng của cô ta còn nghiêm trọng hơn.

Phong Khinh Dương tức giận thật rồi... bởi vì Khinh Dương từng nói là ghét nhất là những người nói dối cậu ấy...

Cuối cùng Đường Tâm cũng bình tĩnh lại.

Phong Khinh Dương tức giận là vì bị cô ta lừa, vì thế bây giờ nếu như lại lừa cậu ấy, Khinh Dương nhất định sẽ càng tức giận, sau nghĩ thông suốt, nước mắt của Đường Tâm vô thức rơi xuống, nức nở khóc: “Khinh Dương, tớ xin lỗi.”

“Vậy là cậu vẫn luôn nói dối tôi?”

“Tớ không phải là cố ý đâu!” Đường Tâm vội vàng ngẩng đầu, đang muốn khóc giải thích, lại bởi vì Đường Đường vẫn đang đứng ở bên cạnh nên nhất thời khó mở miệng, tức giận trừng mắt nhìn Đường Đường: “Tôi nói chuyện với Khinh Dương, chị không thể lên trước sao?”

“Tôi đi lên, sau đó cô sẽ lại tiếp tục bịa đặt về tôi?”

Đường Tâm hận không thể lao lên xé nát miệng của Đường Đường, trong lòng căm hận, đợi sau khi dỗ Khinh Dương xong nhất định sẽ không bỏ qua cho Đường Đường, sau khi hít một hơi thật sâu, nắm c.h.ặ.t t.a.y mới tiếp tục nói với Phong Khinh Dương: “Khinh Dương, thật sự xin lỗi, tớ thật sự không phải muốn cướp đi vị trí của cậu, tớ chỉ...chỉ...hôm đó cãi nhau với chị ta, mọi người suốt ngày khen chị ta xinh đẹp, nói rằng sau này chị ta sẽ trở thành minh tinh, tớ nhất thời tức giận nên lỡ miệng...”

“Không phải, không phải là lỡ miệng.” Đường Tâm nói xong, sợ hãi vội vàng sửa lại, sợ Đường Đường lại gây rắc rối: “...là tớ cố ý muốn chọc tức chị ta, muốn chế giễu chị ta, vì thế...”

Đường Đường gật gật đầu: “Vì thế đem Khinh Dương ra lợi dụng.”

Đường Tâm:...chị đi c.h.ế.t đi được không!

Đường Đường xem náo nhiệt đủ rồi, cái gì nên nói Đường Tâm cũng nói đủ rồi, cuối cùng xua tay nói: “Được rồi, hai người từ từ nói chuyện, tôi đi lên trước đây.”

Đường Tâm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, kết quả còn chưa kịp thở phào, thì Phong Khinh Dương cũng quay người đi: “Tôi cũng đi lên.”

“Khinh Dương!”

Đường Tâm lo lắng đến phát khóc, vội vàng muốn tóm lấy tay áo của Phong Khinh Dương, kết quả là mấy người Đổng Ngọc thấy bọn họ mãi không lên, vì thế cũng đi xuống tìm người, Đường Tâm vội vàng im miệng, quay người lại lau nước mắt.

Đổng Ngọc thấy mấy người có gì đó không đúng: “Sao thế.” Đường Đường với Phong Khinh Dương còn bình thường, sao Đường Tâm lại khóc đến mức này.

“Không sao.” Đường Tâm cúi đầu, sợ Đường Đường với Phong Khinh Dương đem chuyện này nói cho người khác, cho dù quan hệ của cô ta với mấy người Đổng Ngọc cũng không tệ, nhưng bọn họ cũng chỉ nhìn sắc mặt của Phong Khinh Dương.

Đường Tâm không bỏ cuộc lại nhìn Phong Khinh Dương một cái, nhỏ giọng nói: “Khinh Dương...vậy tớ đi trước đây.”

Phong Khinh Dương cũng không nhìn cô ta, nước mắt Đường Tâm lại rơi xuống, trong lòng vừa cảm thấy bất an vừa thấy sợ hãi, vội vàng lau đi rồi lúng túng rời đi.

Đổng Ngọc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liên tục hỏi Đường Đường và Phong Khinh Dương có chuyện gì thế, Phong Khinh Dương giữ im lặng, Đường Đường không khỏi nhìn cô ấy một cái.

Nếu đã như vậy, Đường Đường mỉm cười, cũng chỉ nói cho qua chuyện.

Phong Khinh Dương ngồi một bên chơi điện thoại, thấy vậy ngạc nhiên nhìn Đường Đường một cái, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút suy tư và do dự.

Một lúc sau, Phong Khinh Dương giả vờ vô ý ngồi bên cạnh Đường Đường, giơ điện thoại ra cho Đường Đường: “Thêm Wechat.”

Đường Đường nhìn ánh mắt đảo xung quanh và dáng vẻ cứng miệng của Phong Khinh Dương, đột nhiên có chút muốn cười, thà chịu khổ cũng nhất định phải giữ thể diện ư, cũng khá đáng yêu đấy.

Lấy điện thoại ra quét của Phong Khinh Dương, Đổng Ngọc đã kết bạn với Đường Đường từ lâu, giờ nhìn thấy quan hệ của Phong Khinh Dương và Đường Đường đã dịu đi, tâm trạng vui vẻ đi qua đây: "Chúng ta lập một group chat đi."

Phong Khinh Dương vô thức vặn lại: "Đều có Wechat của nhau, lập nhóm chat làm gì."

"Tớ thấy lập group chat cũng tốt." Người ít nói là Dương Đào cũng nói: "Đó chỉ là hai người nói chuyện một một với nhau, nhưng ký túc xá lại có 4 người, hơn nữa sau này đặt món cũng tiện hơn nhiều."

"Đúng đúng đúng." Đổng Ngọc gật đầu, lần lượt thêm mọi người vào group chat.

Đường Đường nhìn tên group chat - Nhóm nữ sinh cao trung thanh thuần.

"Tên hay." Đường Đường đột nhiên bị chọc cười, cười không ngớt, Đổng Ngọc rất hài lòng khi Đường Đường giữ mặt mũi cho cô ấy như vậy, khoác tay lên vai Đường Đường, tự khen bản thân: "Không nói đến cái khác, nói đến đặt tên thì không ai đỉnh bằng tớ..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận