Xuyên thành bảo bối của nam phụ
Chương 15
Đường Đường đang ở trong phòng đọc sách toán, bên ngoài có người gõ cửa, sau khi mở cửa, thấy dì Trình đứng bên ngoài vẻ mặt có chút kì quái.
Đường Đường mời dì ấy vào trong ngồi, hỏi dì ấy có phải là có chuyện gì không.
Dì Trình ở nhà họ Minh được nửa đời rồi, luôn cảm thấy Minh Thiếu Diễm trưởng thành trấn định hơn các bạn đồng trang lứa nhiều, nhưng việc chủ động vừa nãy, muốn trẻ con bao nhiều thì trẻ con bấy nhiều.
Minh Thiếu Diễm không cho dì Trình nói với Đường Đường, dì Trình cũng không có mặt mũi nào để nói!
Đều là người lớn cả rồi, nhưng lại tranh giành thể diện với một đứa trẻ con, xấu hổ không cơ chứ!
Dì Trình ho khan một tiếng, diễn xong thở dài một tiếng: “Đường Đường à, tối hôm nay chú nhỏ của cháu phải tăng ca, dì đang định pha cho cậu ấy một ly cà phê, nhưng cháu cũng biết tay nghề của dì...” Dì Trình càng nói càng cảm thấy sắp không thể trụ nổi: “Cháu có rảnh không, nếu rảnh thì...”
Minh Thiếu Diễm thế mà vẫn đang làm việc sao, kiếm tiền thật không dễ mà.
“Cháu sẽ xuống.” Đường Đường bỏ bút trong tay xuống: “Cũng không tốn quá nhiều thời gian, cháu cũng đọc sách lâu rồi, vừa hay xuống tầng đi lại chút.”
Nhìn xem nhìn xem! Đứa trẻ này thật biết nói chuyện, nói chuyện cởi mở, so với Minh Thiếu Diễm thì tốt hơn nhiều! Dì Trình càng nhìn càng thấy thích, vui vui vẻ vẻ đứng đằng sau Đường Đường xem cô pha cà phê.
Minh Thiếu Diễm thích vị nguyên bản của cà phê, điều này giống hệt với sở thích của Đường Đường, vì thế máy pha cà phê trong nhà cũng giống hệt, không đến mấy phút cà phê liền được xay xong, mấy phút sau cà phê đã được pha xong, căn phòng ngay lập tức tràn ngập mùi cà phê.
“Cháu lên tầng thì tiện thể mang cho chú nhỏ cháu luôn nhé, cậu ấy ở phòng sách, dì thu dọn lại phòng bếp nên không lên nữa.”
Đường Đường gật đầu, cầm lấy ly cà phê rồi lên tầng hai, gõ cửa phòng sách.
“Mời.” Giọng điệu Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt.
Đường Đường đẩy cửa bước vào, Minh Thiếu Diễm đang cầm bút trong tay nhất thời dừng lại, hắn tưởng rằng là dì Trình mang lên, kết quả là Đường Đường. Trong lòng có chút xao động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, giọng điệu như bậc trưởng bối nói: “Làm phiền cháu rồi.”
“Không đâu ạ.” Đường Đường đặt cà phê lên bàn của Minh Thiếu Diễm: “Sao buổi tối mà vẫn phải làm việc ạ?”
Đây là lần đầu tiên Đường Đường vào phòng sách của Minh Thiếu Diễm, phòng sách rất lớn, bộ sưu tập sách càng đáng kinh ngạc hơn, trước mặt Minh Thiếu Diễm còn một tập dày không rõ là tài liệu gì.
Đường Đường nhân cơ hội này quan tâm Minh Thiếu Diễm: “Buổi tối vẫn nên ít uống cà phê, tránh khỏi mất ngủ.”
“Ừm.” Minh Thiếu Diễm ưu nhã uống một ngụm, mùi vị quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng hắn, khiến hắn vô càng hài lòng.
Minh Thiếu Diễm cảm thấy rất ngạc nhiên, Đường Đường sao có thể luôn pha được một ly cà phê hợp khẩu vị của hắn như vậy? Thậm chí là tay nghề so với người pha cà phê ngày trước còn tốt hơn nhiều.
Với tay nghề này, Minh Thiếu Diễm cảm thấy hiện tại hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được Đường Đường ở trong nhà.
Suy nghĩ thay đổi, Minh Thiếu Diễm cũng chưa hề phát hiện ra tình huống của bản thân: “Bình thường toàn là buổi sáng uống cà phê, hôm nay có một số việc còn sót lại, uống một ly cà phê để cho tỉnh táo.”
Nếu như Đường Đường đủ thông minh, nói không chừng có thể nghe hiểu ý của hắn, cũng như nghe hiểu câu trước đó của hắn.
“Chú nhỏ vất vả rồi.” Đường Đường đương nhiên đủ thông minh, lập tức lấy lòng: “Lúc trước đều là dì Trình pha cà phê ạ?”
“Lúc trước trong nhà có người pha cà phê, sau này vì vấn đề cá nhân nên nghỉ rồi.”
Vì thế gần đây không thuê người pha cà phê, tay nghề của dì Trình quá khó uống, vậy nên ngay cả buối sáng cũng không uống cà phê?
Thảm thật, Đường Đường nghĩ thầm: “Hay là, trước khi thuê được người pha cà phê, mỗi sáng cháu pha cà phê giúp chú nhé.”, đột nhiên nhớ đến ngày trước Minh Thiếu Diễm có nói một câu “tàm tạm”, vì vậy bổ sung thêm một câu: “Tuy rằng tay nghề của cháu không phải là rất tốt, nhưng làm thêm vài lần nữa sẽ tốt hơn.”
Không không không, tay nghề này, đã rất rất tốt rồi.
Cà phê, hắn rất hài lòng, sự thông minh với sự hiểu chuyện của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm càng hài lòng hơn, lại nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt càng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, vì tâm trạng không tồi nên nói thêm vài câu với Đường Đường.
Một lúc sau, hắn nhìn đồng hồ, thấy đã 11 giờ.
“Không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đến trường, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cháu còn một ít nội dung nữa là xong.” Đường Đường tính toán nội dung ôn tập hôm nay một chút: “Sau khi xem xong cháu sẽ đi ngủ.”
Nghiêm túc như vậy? Minh Thiếu Diễm ngạc nhiên nhìn Đường Đường một cái, nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai kêu Jason thuê một gia sư, còn rất nhiều kiến thức bị hổng, vì vậy có một người hướng dẫn hiệu quả vẫn tốt hơn.”
“Cảm ơn chú nhỏ.” So với lúc trước, Đường Đường đột nhiên cảm thấy rằng, hiện tại Minh Thiếu Diễm dù vẻ mặt vẫn không có gì, nhưng vẫn có chút ôn nhu: “Vậy cháu lên phòng trước đây.”
“Ừm.” Minh Thiếu Diễm gật đầu: “Đi đi.”
“Thức đêm có hại cho sức khỏe, chú cũng làm việc cả ngày rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi thôi, ngủ ngon.”
“...biết rồi.”
Cho đến khi Đường Đường ra khỏi phòng sách, Minh Thiếu Diễm mới bỏ bút trong tay xuống, tựa lưng và ghế.
Vốn dĩ cũng không thấy mệt, nhưng không biết vì sao, nghe thấy câu ngủ ngon, nhìn tài liệu trước mặt đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú.
Tựa vào ghế gần hai phút, Minh Thiếu Diễm đặt bút xuống, đi vòng qua bàn làm việc.
Công việc gì mà lại không thể để ngày mai rồi làm, hắn là sếp, ai có thể phê bình hắn?
Không làm nữa, đi ngủ, ngủ ngon.
Mỗi sáng đúng 7 giờ 40 phút, Minh Thiếu Diễm đều xuất hiện ở dưới nhà, Đường Đường vì không có chạy bộ buổi sáng, vậy nên tự học một chút là được, vì thế trùng khớp với thời gian đi làm của Minh Thiếu Diễm.
Tâm trạng tốt cho một ngày mới bắt đầu bằng một ly cà phê.
Trước khi ra khỏi nhà, nhân lúc dì Trình không có ở đây, Minh Thiếu Diễm đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên quay lại nói với Đường Đường: “Tuy rằng tình hình hiện tại không tốt, nhưng cũng không cần phải quá khoan dung, hiện tại cháu không chỉ có một mình.”
Nói xong không đợi Đường Đường trả lời, liền xoay người lên xe.
Đường Đường sửng sốt một lúc, sau đó nhìn chiếc xe đã đi xa, mỉm cười.
Cô cũng không nhường nhịn, mà là ở trong cái giới này lâu rồi, hiểu được rằng lùi một bước cũng là một cách tốt.
Trường học cách biệt thự của Minh Thiếu Diễm không xa, nếu không tắc đường thì đi xe cũng chỉ mất khoảng 10 phút, Đường Đường ngồi trong xe nghe bài giảng lịch sử, đột nhiên có chút hoài nghi, lúc trước khi Jason chọn trường cho Đường Đường, vốn không phải vì trường này tốt, mà là vì trường này tương đối gần?
Lúc đến trường, khi xuống xe, trùng hợp gặp phải Phong Thiên Dương, nhìn thấy Đường Đường mắt Phong Thiên Dương liền sáng lên, tiến lên chào Đường Đường, Đường Đường đang định nói gì đó, thì nhìn thấy chiếc xe mà Phong Thiên Dương vừa xuống lại có thêm một người nữa xuống.
Thế mà lại là Phong Khinh Dương?
Sau đó Đường Đường mới nhận ra dường như bản thân đã bỏ qua điều gì, sau khi Phong Thiên Dương đi đến, Đường Đường nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt:
“Hình như tôi vẫn chưa biết cậu tên là gì?”
“Tôi là Phong Thiên Dương.” Thiếu niên đẹp trai mở to mắt nói, quay đầu nhìn Phong Khinh Dương đang cau có, rồi thì thầm với Đường Đường: “Người đang cau có đằng sau chính là chị của tôi, tên là Phong Khinh Dương.”, nói xong liền cười lên nỗi đau khổ của người khác: “Hahaha nghe nói hai người còn là bạn cùng phòng, các duyên phận quái quỷ gì đây!”
Phong Khinh Dương đi hai ba bước đến đây: “Em cút về lớp, vào học ngay.”
Nói xong, nhìn Đường Đường một cái: “Còn không đi nhanh, sắp muộn rồi.”
“Ồ.” Cách giao tiếp của hai chị em nhà này thú vị thật, Đường Đường nhìn Phong Thiên Dương làm mặt quỷ với Phong Khinh Dương, không nhịn được cười lên.
Tuổi trẻ thật tốt.
Sau đó mới chào tạm biệt với Phong Thiên Dương, rồi cùng Phong Khinh Dương đi bộ đến lớp học, vì thế hai người Đường Đường và Phong Khinh Dương, lại dưới sự chú ý của tất cả mọi người, bước vào lớp học.
Ánh mắt Đường Tâm nhìn về phía này như thể có thể chọc thủng Đường Đường ra vậy, đợi đến khi Phong Khinh Dương đến gần, cô ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giả vờ như không có chuyện gì nói: “Hai người tình cờ gặp nhau à?”
Phong Khinh Dương chỉ ừ một tiếng, lấy sách giáo khoa ra, không giải thích thêm gì với Đường Tâm.
Đường Tâm cắn cắn môi, ánh mắt có chút tổn thương, nhưng cũng không nói gì.
Có lẽ các giáo viên đều hiểu tình hình của Đường Đường, vì thế trong giờ cũng không đặc biệt chú ý đến cô, Đường Đường muốn ôn tập theo ý mình, giáo viên cũng không ngăn cản.
Ngoại trừ thầy dạy toán, còn lại các thầy cô khác đều nhắm một mắt mở một mắt với các học sinh.
Vì vậy Đường Đường quyết định dùng toàn bộ thời gian của tiếng anh và ngữ văn cho môn toán, Jason nói đã tìm được gia sư, vì thế trước khi gia sư đến, cô phải ôn tập lại nhiều nhất có thể.
Từ khi Đường Đường đến trường, vỗn dĩ chính là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, tuy nhiên hôm nay, ra chơi rồi Đường Đường cũng không di chuyển, vẫn cứ nằm ra bàn đọc sách, điều này càng thu hút sự chú ý hơn. Ra chơi các học sinh khác không nhịn được quay đầu xuống, ngay cả học sinh lớp khác, đều đặc biệt đi đến cửa lớp để nhìn thấy Đường Đường trong “truyền thuyết”.
Hôm nay Đường Đường cũng mặc đồng phục như mọi người, bộ đồng phục này cũng không đẹp lắm, nhưng khi mặc trên người cô, mọi người đều cảm thấy bộ đồng phục ấy ngay lập tức được nâng lên một tầm cao mới, có người lấy điện thoại ra tùy tiện chụp vài cái.
Cô gái trong ảnh, ánh mặt trời phản chiếu phác họa lên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, cho dù là chóp mũi, đôi môi, thậm chí là lông mi, chúng đều hoàn hảo đến khó tả, lúc này đang ngồi bên cửa sổ, nghiêm túc đọc sách.
Mọi người xem bức ảnh trong điện thoại.
Không cần chỉnh sửa, liền có thể làm hình nền điện thoại.
Vốn dĩ muốn chụp ảnh dìm, nhưng không biết vì sao lại chụp ra ảnh đẹp thế này?
Vậy có nên đăng nó lên không?
Mọi người do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đăng nó lên, nói không chừng có người sẽ khen hắn ta chụp ảnh đẹp.
Vì thế ngày hôm đó Tieba của trường lại được dịp sôi nổi, vẫn là bị tên của Đường Đường chiếm lĩnh, nhưng không hiểu vì sao lại là một đống ảnh đẹp.
Đương nhiên trong bài này ngoài nhưng người chửi bới Đường Đường thì vẫn có fan của cô, đăng ảnh thôi đm lại còn chỉnh sửa, kết quả không đến một lúc sau liền có một đống bình luận.
[Cam sau của Apple, chưa sửa.]
[Ai sửa ảnh là chó.]
[Trai thẳng khẳng định không biết chỉnh ảnh là gì.]
Sau khi những bức ảnh chụp tùy tiện bằng điện thoại này được đăng lên, chủ đề c.h.é.m giờ lại được thay đổi, chủ đề thảo luận của đám người lại nhanh chóng xoay quanh ngoại hình của Đường Đường, cuối cùng không hiểu vì sao lại bắt đầu xếp hạng nhan sắc của các nữ sinh ở trong trường.
Đường Tâm đọc bài viết, đọc đến hạng 20 cũng không thấy tên của bản thân, lại nhìn lên trên, nhìn thấy Đường Đường xếp hạng nhất mặc dù bị ném đá, tức giận tắt đi rồi ném điện thoại sang một bên.
Đường Đường không có chú ý những chuyện này, còn chưa đầy một năm nữa là học sinh lớp 12 sắp thi đại học rồi, hiện tại ngoài học thì không có chuyện gì khác.
Cô không phải những cô gái tầm tuổi này, nên không hề cảm thấy xấu hổ khi không biết làm bài, nếu như có chỗ nào không hiểu thì hỏi, người cô hỏi nhiều nhất chính là 2 nữ sinh bàn trên.
Hai nữ sinh lúc đầu còn có chút không được tự nhiên, nhưng sau đó vì Đường Đường hỏi nhiều, vậy nên dần dần cũng thân quen với Đường Đường hơn, lúc nói chuyện cũng không còn xa lạ như trước nữa.
Bọn họ có thể cảm nhận được rằng, Đường Đường là thật lòng xin chỉ bảo, hơn nữa cô rất thông minh, có lúc chỉ cần giảng một nửa là ngay lập tức cô liền có thể hiểu được.