Xuyên thành bảo bối của nam phụ
Chương 21
Cái này...là muốn làm gì đây?
Đường Đường sửng sốt.
Cúi đầu kiểm tra quần áo của bản thân, không ngắn cũng không bó, không gợi cảm cũng không lộ thịt, Đường Đường im lặng rồi đáp: “Cháu mặc cái này là được rồi...”
Minh Thiếu Diễm mặt không biểu tình đặt quần áo vào tay Đường Đường: “Sợ cháu bị lạnh.”
Bây giờ đang là tháng 11, nhiệt độ ở thành phố S vẫn gần 20 độ, tuy rằng không đến mức quá nóng, nhưng tuyệt đối không lạnh chút nào, hơn nữa đang tập thể dục mà, sao có thể lạnh được chứ?
Thấy Đường Đường vẫn chưa có phản ứng gì, Minh Thiếu Diễm liền dứt khoát cởi áo khoác ra, khoác áo khoác thể thao lên vai Đường Đường:
“Gần đây bệnh cúm nặng, mặc dày chút để tránh bị ốm.”
Đường Đường:...
Đường Đường nhìn Minh Thiếu Diễm đang bao bọc kín, lại nhìn bộ quần áo thể thao gần như che kín m.ô.n.g trên người bản thân.
Thật đó, ngài tự giữ ấm cho bản thân là được rồi, tôi không cần đâu!
Nhưng cuối cùng cũng không dám cởi ra.
Đây chính là do đích thân Minh Thiếu Diễm mặc cho cô đấy.
Đường Đường sỏ hai tay vào, kéo khóa lên, quay lưng về phía Minh Thiếu Diễm rồi tiếp tục bài tập giãn cơ của mình.
Sau khi Minh Thiếu Diễm tập xong một bài tập, lại quay ra nhìn về phía Đường Đường một cái, thấy cháu gái tập như vậy cũng không có lộ eo ra nữa, mới hài lòng.
Giữa chú cháu với nhau, phải nên quan tâm tôn trọng lẫn nhau.
Hắn thực sự là một người chú tốt, luôn lo nghĩ cho cháu gái của mình.
Sau khi Đường Đường tập xong, cô đi tắm, tắm xong có chút khát, chuẩn bị xuống tầng uống nước, lúc mở cửa đột nhiên nhớ đến chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Minh Thiếu Diễm, lại chần chừ. Nói không chừng khi xuống tầng sẽ gặp Minh Thiếu Diễm, thế nên lại ngoan ngoãn lau khô tóc rồi mặc quần áo dày vào.
Trong biệt thự chỉ có vài người, có trùng hợp hay không chứ, người khác thì không gặp lại gặp ngay Minh Thiếu Diễm xuống tầng uống nước, Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, may thay vừa rồi cô thông minh mặc thêm quần áo, vừa gọi một tiếng chú nhỏ, Minh Thiếu Diễm nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Sao lại mặc dày như vậy, bị cảm rồi?”
Đường Đường: ???
Không phải là chú bảo tôi mặc dày chút sao?
Minh Thiếu Diễm theo bản năng muốn đưa tay lên, nhưng trong nháy mắt lại thu tay về: “Tôi kêu dì Trình tìm chút thuốc.”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Đường Đường vội vàng gọi Minh Thiếu Diễm: “Cháu không bị cảm, cháu chỉ là...chỉ là gần đây bệnh cúm nặng, muốn phòng ngừa thôi.”
Đường Đường cảm thấy lúc này não cô có vấn đề rồi, đây là lời thiểu năng gì thế.
“Có ý này là rất tốt.” Minh Thiếu Diễm gật gật đầu: “Nhưng mà nếu như mặc quá dày rồi ra mồ hôi, mà ra mồ hôi thì càng dễ bị cảm lạnh hơn, mặc vừa đù là được rồi.”
Đường Đường:...
Người đàn ông này sao cái nào cũng không đồng ý thế?
Tại sao không hành động theo lẽ thường một chút?
Lúc trước chê cô mặc ít, bây giờ lại chê mặc nhiều, lòng dạ đàn ông thật khó đoán, Đường Đường cảm thấy bản thân hoàn toàn không hiểu bây giờ Minh Thiếu Diễm đang nghĩ cái gì, chỉ có thể gật đầu: “Vâng ạ.”
“Ừm.” Minh Thiếu Diễm bỏ cốc nước xuống, đang định lên tầng lại dừng lại: “Sáng mai học thêm toán?”
“Đúng ạ, thứ bảy học toán, chủ nhật học địa lí.”
Ở Trung học trực thuộc vào thứ bảy cũng phải học, nhưng khác với ngày bình thường, là chỉ cần học ngoại ngữ và toán ngoài ba môn chính. Đường Đường kém nhất chính là môn toán, thời gian của Tiếng Anh và Ngữ văn hoàn toàn có thể dành cho môn toán, vì thế xin nghỉ với cô chủ nhiệm, thứ bảy sẽ xin nghỉ, thuê gia sư dạy kèm.
Gia sư là Jason thuê, là sinh viên của một trường đại học danh tiếng ở thành phố S, nghe nói năm đó thi đại học là thủ khoa.
Khi dạy rất nghiêm túc và rất chăm chú, có lúc Đường Đường không hiểu, sẽ dạy thêm giờ, Đường Đường rất hài lòng đối với thầy giáo này, trừ một điểm, đó chính lại cậu ta hơi ngại ngùng.
Đường Đường thầm nghĩ sao Minh Thiếu Diễm lại hỏi cái này, nhưng Minh Thiếu Diễm trầm mặc một lúc, cũng không hỏi thêm cái gì: “Vậy mà còn phải học thêm, vậy thì nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng ạ.” Đường Đường gật đầu: “Chú nhỏ ngủ ngon.”
“...ngủ ngon.”
Cho đến khi lên tầng rồi, Đường Đường mới chợt nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên Minh Thiếu Diễm chúc cô ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Đường Đường đang ăn sáng, Dana gọi điện thoại đến.
Dana phụ trách giới giải trí, Dana hiện giờ chỉ có một yêu cầu đối với cô, chính là năm cuối cùng của cấp 3, tuyệt đối đừng làm bừa.
“Kiểm soát suy nghĩ của em, kiểm soát miệng của em.” Dana nhiều lần yêu cầu cô, hiện tại vừa hoàn thành bước đầu tiên tẩy trắng, vì thế trước khi trở lại, Đường Đường phải bảo vệ hình ảnh thật tốt.
“Còn nữa.” Dana lại nói: “Minh tổng nói em muốn thi vào Học Viện Kịch thành phố S?”
Đường Đường cắn miếng bánh mì, gật đầu: “Ừm ừm.”
“Khoa diễn xuất?”
“Không phải.” Đường Đường uống một ngụm nước: “Khoa đạo diễn.”
Dana:...
“Khoa đạo diễn? Không phải em nói rằng muốn đóng phim sao?”
Là muốn đóng phim, nhưng không cần thiết phải lãng phí mấy năm.
Đường Đường bắt đầu diễn xuất từ năm 15 tuổi, sau đó lên đại học thi vào khoa diễn xuất, năm hai thành công lấy được Ảnh hậu của giải Kim Mã, ở trường 4 năm, Đường Đường chắc chắn là học sinh thành công nhất của trường trong những năm đó.
Vì thế nếu như đã học qua một lần rồi, thì không cần thiết phải học một lần nữa, kỹ năng diễn xuất đối với Đường Đường bây giờ, đã không còn đơn giản là học thì có thể tiến bộ nữa rồi.
Ngược lại là đạo diễn, năm 26 tuổi Đường Đường đã nảy ra ý tưởng làm phim, vì thế học khoa đạo diễn, trở thành nghiên cứu sinh chuyên ngành đạo diễn. Đáng tiếc mới học nửa năm, vừa tỉnh dậy đã trở thành dáng vẻ như bây giờ, bây giờ lại có cơ hội học đại học lần nữa, đương nhiên là cô sẽ chọn khoa Đạo diễn, cái mà cô chưa học xong.
Những điều này tuyệt đối sẽ không nói với người khác, Đường Đường cắn miếng bánh mì rồi nói với Dana: “Rất nhiều diễn viễn cũng không phải xuất thân từ chính quy, vậy mà còn diễn xuất rất tốt, có một số người đi ra từ chính quy còn không bằng đó.”
Dana:...
Lời này không sai, nhưng những người này chắc chắn là không bao gồm em!
Mặc dù cô ấy phát hiện Đường Đường không phải người không có não như cô ấy nghĩ trước đây, nhưng diễn xuất là thứ dựa vào thiên phú và tài năng. Dana không nhìn ra được là Đường Đường có thiên phú diễn xuất gì.
Dana đau đầu nói: “Em để chị suy nghĩ chút.”