Xuyên thành bảo bối của nam phụ
Chương 22
Nhớ lại cốt truyện, Đường Đường cảm thấy oan ức thay cho Minh Thiếu Diễm.
Giống như bây giờ vậy, sau khi Minh Thiếu Diễm biết bản thân còn có một đứa cháu gái bị thất lạc ở bên ngoài, liền lập tức để chú Lý đưa người về. Cho dù không thích, thậm chí là oán hận cha mẹ Đường Đường, nhưng vì không để cho người của chi hai chi ba nhúng tay vào, vẫn cố hết sức thỏa mãn Đường Đường, bất kể Đường Đường là ai.
Mặc dù mục đích khi đón Đường Đường về không đơn giản, nhưng đoạn thời gian khi Đường Đường mới về nhà họ Minh, hắn cũng đã giúp Đường Đường rất nhiều lần. Nhưng sau này Đường Đường vẫn bị vài ba câu của chi hai chi ba dụ dỗ, cuối cùng thậm chí còn đỗ lỗi việc Bách Thần không thích cô ấy lên người Minh Thiếu Diễm, cuối cùng còn cùng với người của chi hai chi ba ra tay với sản nghiệp của Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm oan ức biết bao.
Làm tất cả mà không cầu báo đáp, kết quả lại nuôi ra một con sói mắt trắng.
Rốt cuộc nhà họ Minh xảy ra chuyện gì, trong sách không nói quá chi tiết, nhưng mối quan hệ của Minh Thiếu Diễm và chú hai chú ba kém là sự thật, nếu như bây giờ Đường Đường đã đứng về phía Minh Thiếu Diễm, đương nhiên cần phải giữ khoảng cách với chi hai chi ba rồi.
Đường Đường nói với Minh Thiếu Diễm rằng hắn là người thân duy nhất của cô, thái độ như vậy đã khiến cho giọng nói của Minh Thiếu Diễm dịu đi, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Minh Thiếu Diễm im lặng nhìn Đường Đường vài giây, nhàn nhạt ừm một tiếng rồi đi xuống tầng.
Đường Đường nhìn theo bóng lưng của Minh Thiếu Diễm thở dài, muốn có mối quan hệ tốt với Minh Thiếu Diễm thì cô vẫn phải đi một đoạn đường rất dài nữa.
Dù sao hôm nay cũng phải gặp người ngoài, Đường Đường thay một chiếc váy trắng tương đối lịch sự, và trang điểm nhẹ. Lúc đi xuống nhà, khi nhìn thấy cô mắt dì Trình sáng lên, vốn dĩ nhìn nhiều ngày như vậy đã quen rồi, nhưng hôm nay sửa soạn chút lại càng cảm thấy xinh đẹp kinh người.
Dì Trình càng nhìn càng thấy thích Đường Đường, cũng chính vì thích nên không nhịn được mà sợ hãi, nhân lúc Minh Thiếu Diễm còn chưa xuống, dì ấy kéo Đường Đường vào góc khuất chỗ cầu thang, nói đi nói lại với Đường Đường:
“Đường à, trên thế giới này chỉ có cháu là người thân duy nhất của chú nhỏ cháu, cậu ấy thật sự đối tốt với cháu đó.”
“Cháu biết ạ.” Đường Đường lập tức gật đầu.
Nhìn Đường Đường ngoan ngoãn như vậy, dì Trình an tâm hơn một chút, nghe thấy tiếng Minh Thiếu Diễm đang đi xuống, vội vàng dặn dò một câu:
“Nếu như có người nói với cháu cái gì, tuyệt đối không được tin, biết chưa.”
“Vâng ạ.” Đường Đường vuốt thẳng tóc: “Dì Trình, dì yên tâm đi.”
Cô không biết Đường Đường trong sách như thế nào, nhưng hiện tại Minh Thiếu Diễm là hy vọng duy nhất của cô, Đường Đường hoàn toàn hiểu bản thân phải làm cái gì, nên làm cái gì.
Hơn nữa, hôm nay nếu như cô thuận theo Minh Thiếu Diễm, Đường Đường có linh cảm rằng giữa cô và Minh Thiếu Diễm, chắc chắn sẽ có một bước tiến lớn!
Từ cầu thang quay ra, hôm nay Minh Thiếu Diễm mặc một bộ vest màu đen.
Bình thường Minh Thiếu Diễm hay mặc màu xám, xám thuần, xám đen, hoặc là xám bạc, màu xám sẽ làm giảm bớt sự nghiêm túc của hắn đi một chút, cũng khiến hắn trông chín chắn hơn, nhưng hôm nay bộ âu phục đen này, nhất thời khiến cho Minh Thiếu Diễm trông trẻ hơn không ít, khiến hắn trông lạnh lùng sắc sảo hơn, cũng như càng trông nổi bật hơn.
Chỉ có điều, bộ âu phục cao cấp được Amani thiết kế riêng này, càng tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Minh Thiếu Diễm, bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài, ngón tay mảnh khảnh đang cài tay áo, từ góc nhìn của Đường Đường, trông giống như một người mẫu nam đang đi lại gần vậy.
Minh Thiếu Diễm đi xuống cầu thang, ánh mắt rơi vào Đường Đường, động tác chỉnh tay áo cũng không dừng lại, sau đó mới nói:
“Đi thôi.”
Đường Đường vội vàng đi theo.
Dì Trình tiễn hai người ra cửa, nhìn bóng lưng bọn họ ngày càng xa, lúc này mới nhận ra hôm nay Minh Thiếu Diễm và Đường Đường một đen một trắng, vóc dáng của hai người đều rất hoàn hảo, nhìn từ đằng sau trông giống như một đôi...
Pei!
Nghĩ cái gì thế!
Dì Trình tự tát bản thân một cái, bà ấy đang làm cái gì vớ vấn vậy, đây là chú cháu, cùng huyết thống chỉ khác bối phận thôi đó.
Chẳng trách hai đứa này sinh ra đều đẹp như vậy.
Đường Đường không biết dì Trình đang nghĩ linh tinh gì, cô đang ngồi trên chiếc Maybach quen thuộc.
Chú Lý lái xe rất ổn định, nhưng không nói nhiều như tài xế hay chở Đường Đường, đặc biệt là hôm nay nhìn thấy rõ áp suất thấp quanh Minh Thiếu Diễm, trong xe càng yên tĩnh hơn.
Đường Đường vốn không phải là người nói nhiều, mà còn cảm thấy không khí ngột ngạt khó chịu, nhìn khung cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, nghĩ một chút rồi quay sang hỏi Minh Thiếu Diễm:
“Chú nhỏ, nhà cũ của nhà họ Minh bây giờ là ai ở ạ?”
Lúc trước Đường Đường cho rằng nếu như Minh Thiếu Diễm không ở nhà cũ nhà họ Minh, thì chắc là để trống, nhưng Minh Thiếu Diễm lại nói rằng bọn họ sẽ đi đến nhà cũ nhà họ Minh, vì thế hiện tại đang ở nhà cũ là chi hai hoặc là chi ba?
Minh Thiếu Diễm nhìn Đường Đường bằng đôi mắt đen như mực, nói:
“Sau khi ông già mất thì để lại cho chi ba.”
Quả nhiên là quan hệ đã tệ đến không thể tệ hơn, ngay cả chú ba cũng không gọi, Đường Đường thầm nghĩ.
Chi ba là con út, Minh lão gia có thể đưa nhà cũ cho chi ba, nên chắc hẳn là rất chiều chuộng chi ba, nhưng sản nghiệp lớn nhất nhà họ Minh là ở chỗ Minh Thiếu Diễm, cũng chính là ở trong tay nhà chính.
Đường Đường cau mày.
Nguyên nhân bên trong, Đường Đường không đoán ra được, nhưng đại khái cũng hiểu được nguyên nhân chi ba bất mãn với Minh Thiếu Diễm.
Còn về chi hai...
Không phú quý quyền lực như Minh Thiếu Diễm, cũng không có được sự ưu ái của Minh lão gia như chi ba, cuối cùng chọn đứng về phía chi ba.
Một đám trưởng bối nghĩ đủ mọi cách để hãm hại cháu mình, nhưng cuối cùng đều không thành công.