Xuyên thành bảo bối của nam phụ

Chương 2

Mười giờ, đúng như những gì được viết trong tiểu thuyết, không hơn không kém một phút nào.

Nhìn thấy vẻ không tin trong mắt mọi người, Đường Đường hài lòng đưa chiếc vali cho người đàn ông mặc vest, vừa lịch sự vừa bình tĩnh nói “Cảm ơn”.

“Tiểu thư không cần khách khí.” Người đàn ông mặc vest cầm vali và mở cốp xe ra.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Chiếc xe này...là đến đón Đường Đường?

Công ty của cô ấy không phải muốn hủy hợp đồng sao? Nhà cô ấy không phải không quan tâm cô ấy sao? Cho dù có coi trọng thì cũng không mua nổi chiếc xe đắt tiền như vậy được.

Ngay khi họ đang cảm thấy tự tin, thì Đường Đường lại lặng lẽ tát cho họ một cái, nhưng kể cả như vậy, thứ bọn họ cảm thấy không phải là đau đớn, mà là bối rối.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng gia thế Đường Đường bình thường nên mới dám ức h.i.ế.p cô ấy như vậy, nhưng bây giờ, bất kể người đến đón Đường Đường là ai, thì thân phận của người này chắc chắn không phải là người mà bọn họ có thể trêu vào.

Trong số đó người có vẻ mặt khó coi nhất không ai khác chính là Trầm Vũ Lâm và Tô Xán, đặc biệt là Tô Xán, khi nhìn thấy chiếc Maybach trước mặt liền nhớ chiếc xe mà cô ta đã đặt, vốn muốn làm Đường Đường bẽ mặt, hiện tại lại làm bản thân mất mặt.

Bị mẹ nuôi bạo hành, bị em gái bắt nạt, chuyện gì Đường Đường cũng nói với cô ta, Tô Xán chắc chắn tin rằng Đường Đường thực sự xem cô ta là bạn thân nhất, nhưng mà Đường Đường lại chưa bao giờ nói với cô ta rằng cô ấy còn có hậu đài!

Cô ta nghĩ rằng Đường Đường thực sự rất thảm, cho dù sau này vẫn còn ở trong cái giới này thì nhất định sẽ rất khó khăn, cho nên cô ta mới dám bắt nạt Đường Đường, nhưng mà hiện tại...

Khuôn mặt thanh tú của Tô Xán ngày càng trắng bệch, cô ta hoảng loạn nghĩ lại việc mà bản thân vừa làm có quá lộ liễu hay không, có lẽ Đường Đường sẽ không nghe ra, nhưng đột nhiên nhớ đến câu nói sáng nay của Đường Đường, nói rằng cô ta nên đi đóng phim.

Đáy lòng Tô Xán chùng xuống.

Đường Đường chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ bắt nạn các cô gái nhỏ, nhưng cũng sẽ không để mặc bọn họ bắt nạt, cô quay đầu nhìn bọn họ vẫn còn đang sửng sốt, vỗ vỗ vai Trầm Vũ Lâm: “Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”

Trầm Vũ Lâm nhìn nụ cười đẹp đến chói mắt của Đường Đường, bỗng cảm thấy rùng mình, là không hẹn gặp lại, chứ không phải sẽ gặp lại?

Dựa vào ngoại hình của Đường Đường, nếu như sau lưng có người nâng đỡ, cô ta cảm thấy nhất định là có cửa sau.

Cô ta hối hận, nhưng cũng mừng vì bản thân không nói gì, tâm trạng gì cũng có, tiếc rằng Đường Đường không có hứng thú xem, sau khi cô ưu nhã lên xe, chiếc xe liền phóng đi.

Cho đến khi chiếc xe đi xa, Trầm Vũ Lâm mới không nhịn được quay đầu tức giận với Tô Xán: “Không phải cô nói rằng không ai quan tâm cô ta sao?”

Tô Xán hơi co người lại, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng không biết...”

“Cô thì biết cái gì!” Bây giờ Trầm Vũ Lâm hối hận muốn chết, nếu như Đường Đường trả thù thì phải làm sao, quay sang nhìn Tô Xán đang co rúm lại, càng làm cho cô ta tức hơn, mắng một tiếng “Phế vật” rồi bực bội bỏ đi.

Những người còn lại nhìn nhau một cái, rồi cũng nối đuôi nhau rời đi.

Đường Đường không nghĩ rằng cô vừa đi, kẻ thù liền cãi nhau, cô cũng không có thời gian để suy nghĩ về chuyện đó, cô đang nghiêm túc nhớ lại thân thế của Đường Đường.

Đường Đường được bố mẹ nuôi nuôi dưỡng, mẹ ruột của cô ấy và cha nuôi đều là cô nhi, hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Cha nuôi luôn rất thích mẹ ruột của Đường Đường, nhưng mẹ của Đường Đường lại thích người khác, đợi đến khi bà ấy quay lại tìm cha nuôi thì bà ấy đã mang thai Đường Đường rồi.

Cha nuôi của Đường Đường chưa bao giờ trách mẹ của cô ấy vì đã phản bội lời hứa lúc trẻ, ông ấy đã đưa mẹ của Đường Đường về để chăm sóc, rồi cầu hôn mẹ của cô ấy.

Mẹ của Đường Đường vẫn luôn không đồng ý, cho đến khi sinh Đường Đường ra, cha nuôi hứa rằng sẽ chăm sóc Đường Đường như con ruột của mình, cuối cùng mẹ của Đường Đường cũng mỉm cười hạnh phúc, hai ngày sau đó, bà ấy kết thúc đời mình bằng một nắm thuốc ngủ.

Lúc đầu nghĩ rằng cũng bình thường, bây giờ nghĩ lại, khóe mắt Đường Đường giật giật, cái này cũng quá m.á.u chó rồi.

Cha nuôi thực sự rất yêu mẹ Đường Đường, sau khi bà ấy mất ông ấy đã rất đau khổ tuyệt vọng, nhưng chưa bao giờ trách bà ấy vì đã để lại một gánh nặng, thậm chí còn rất biết ơn vì đã để lại cho ông ấy một đứa trẻ, thề rằng sẽ bù đắp cho Đường Đường tất cả những gì mà ông ấy chưa thể làm cho mẹ cô ấy.

Có điều lúc đó công ty của cha nuôi đang phát triển rất tốt, bận từ sáng đến tối muộn, không có thời gian chăm sóc Đường Đường, vì thế lúc này mẹ nuôi liền xuất hiện!

Mặc dù cha nuôi là cô nhi, nhưng ông ấy rất đẹp và tài giỏi, được rất nhiều người yêu thích, mẹ nuôi chính là một trong số đó. Bà ta là nhân viên ở công ty của cha nuôi Đường Đường, sau khi biết được chuyện của cha nuôi, thì đi tìm ông ấy và nói rằng bà ta rất thích ông ấy, không muốn nhìn thấy ông ấy phải vất vả như vậy. Cha nuôi Đường Đường không muốn có con cũng được, bà ta chỉ muốn cùng ông ấy nuôi Đường Đường trưởng thành.

Ban đầu cha nuôi từ chối, nhưng mỗi khi ông ấy đưa Đường Đường đến công ty thì bà ta luôn chăm sóc Đường Đường, cha nuôi dần dần bị cảm động, sau đó đồng ý kết hôn với bà ta.

Mẹ nuôi xin nghỉ việc ở công ty để chăm sóc con cái, sau đó bà ta cũng mang thai, và Đường Đường có thêm một cô em gái tên Đường Tâm.

Trong tiểu thuyết viết rằng vì cha nuôi cô ấy uống say, vậy nên mới có Đường Tâm, ông ấy vẫn luôn áy náy vì điều này.

Nhưng đối với cha nuôi, Đường Đường vẫn là quan trọng nhất, trước khi cô ấy lên bảy tuổi, cô ấy vẫn được yêu thương hơn Đường Tâm, nhưng sau khi cô ấy lên bảy, cha nuôi không may qua đời vì bệnh ung thư, ngày tháng tươi đẹp của Đường Đường cũng chấm dứt từ đó.

Sau khi cha nuôi qua đời, mẹ nuôi cuối cùng cũng lộ rõ bộ mặt thật, nỗi oán giận bấy nhiêu năm cuối cùng cũng có thể bộc phát ra, nhất là khi trông thấy Đường Đường càng ngày càng giống mẹ ruột cô ấy, bà ta lại nhớ đến bức ảnh mà chồng cất giữ trong ví tiền bao nhiêu năm, thì càng trở nên hận Đường Đường hơn, thế là từ tiểu công chúa bỗng biến thành một kẻ đáng thương, cuộc sống ngày càng trở nên khổ sở hơn.

Sau đó Đường Đường nghe được cuộc tuyển chọn từ Đường Tâm, nhờ vào vẻ ngoài xinh xắn của mình, cô ấy đã thành công được chọn, và trở nên nổi tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy trở nên tốt hơn, kết quả vì chọc phải Bách Thần và Nhan Nghiên nên bị công ty chủ quản chấm dứt hợp đồng.

Nghĩ đến việc khi về nhà sẽ bị mẹ nuôi và em gái chế giễu, Đường Đường bỗng cảm thấy tuyệt vọng.

Đúng lúc này, ân nhân định mệnh cuối cùng cũng xuất hiện.

Minh Thiếu Diễm, người đàn ông đứng đầu giới giải trí, đón cô ấy về nhà.

Đường Đường cuối cùng cũng biết cha ruột mình là ai, ông ấy là đại thiếu gia nhà họ Minh, người đứng đầu nhà họ Minh! Chỉ có điều cha ruột c.h.ế.t quá sớm, vậy nên Đường Đường chỉ còn một người thân duy nhất, chính là người chú nhỏ đã đưa cô ấy về nhà, Minh Thiếu Diễm.

Vốn dĩ vẫn còn rất tuyệt vọng, ngay lập tức Đường Đường bỗng cảm thấy tràn đầy sức sống, và kể từ đó là bắt đầu chuỗi ngày tìm đường chết.

Dù cuộc sống có tốt đến đâu cũng không ngăn cản được Đường Đường hoảng sợ, lúc đầu cô ấy còn không tin, bất an, sau đó Đường Đường mới an tâm hưởng thụ, còn cảm thấy rằng đó là nhà họ Minh nợ cô ấy, ngày càng trở nên hống hách. Tin lời những người xấu, bắt đầu đối đầu với Minh Thiếu Diễm, vốn dĩ Minh Thiếu Diễm cũng không thích cô ấy, sau việc này càng ngày càng ghê tởm cô ấy hơn, sau khi biết rằng Đường Đường không phải là Minh tiểu thư, Minh Thiếu Diễm liền đuổi cô ấy ra khỏi nhà không chút thương tiếc.

Sau này khi Đường Đường thân bại danh liệt, thậm chí cô ấy còn c.h.ế.t trong vụ tai nạn ô tô vì lái xe trong tình trạng say rượu, trong tiểu thuyết còn có một chi tiết nhỏ về Minh Thiếu Diễm, sau khi biết Đường Đường đã chết, Minh Thiếu Diễm tỏ ra lạnh lùng, như thể người c.h.ế.t là một kẻ không quen biết, như thể hắn đã biết chuyện này sẽ xảy ra.

Tại trang bình luận nào đó, mọi người đều đoán rằng cái c.h.ế.t của Đường Đường có liên quan đến Minh Thiếu Diễm, bởi vì xe của Đường Đường được phát hiện là đã bị hỏng phanh, mà Minh Thiếu Diễm thì thực sự không thích Đường Đường một chút nào.

Nói chính xác hơn là hắn hận Đường Đường.

Vì Minh đại thiếu gia, cũng chính là anh trai ruột của Minh Thiếu Diễm, cũng đồng thời là cha ruột trên danh nghĩa của Đường Đường, đã gián tiếp hại c.h.ế.t Minh phu nhân, cũng chính là mẹ của Minh Thiếu Diễm.

Vì vậy Mình Thiếu Diễm hoàn toàn có lý do để hận Đường Đường, bên cạnh đó Đường Đường còn liên hệ với chi thứ hai và chi thứ ba nhà họ Minh để đối phó với Minh Thiếu Diễm, vậy nên phần trăm có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Minh Thiếu Diễm không hề nhỏ.

Trước đây đọc tiểu thuyết chỉ để giải trí, nhưng bây giờ bản thân cô lại trở thành Đường Đường, cô đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.

Cô nhớ rằng Đường Đường bị đuổi ra ngoài lúc hai mươi ba tuổi, c.h.ế.t lúc hai mươi tư tuổi, mà hiện tại Đường Đường mới mười tám tuổi, cô thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại cô vẫn được xem là khá an toàn.

Vậy nên có thể nói Minh Thiếu Diễm thực sự rất ghét Đường Đường, hắn căn bản không muốn đón Đường Đường về.

Cứ cho là Minh Thiếu Diễm không muốn đón Đường Đường về, nhưng không thể ngăn được người nhà họ Minh bàn tán, Minh Thiếu Diễm không muốn bị bọn họ lấy chuyện này ra để chèn ép, nên không thể làm gì khác là đón Đường Đường về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận