Xuyên thành bảo bối của nam phụ

Chương 13

Những học sinh giỏi Tiếng Anh nghĩ ra một lý do, dù sao câu hỏi này đối với bọn họ cũng rất đơn giản, vậy nên Đường Đường làm đúng thì cũng chẳng có gì giỏi cả.

Nhưng những học sinh không quá giỏi lại vừa lúc làm sai câu này, có chút khó hiểu.

Đường Đường có 20 điểm mà lại có thể làm được câu này, bản thân tốt xấu gì cũng có thể thi được 120 điểm, mà lại không làm ra?

Đường Đường trả lời xong bình tĩnh ngồi xuống, mà những học sinh chuẩn bị xem trò cười kia, cứng ngắc quay lên, tập trung vào bài làm của mình.

Điều này không giống so với bọn họ tưởng tượng!

Giáo viên Tiếng Anh rất hài lòng, liền khen Đường Đường hai câu rồi tiếp tục bài giảng.

Lớp học lại tiếp tục chìm trong không khí ngột ngạt. Một lúc sau, người ngồi phía trước Đường Đường, nữ sinh lúc ra chơi đã giúp Đường Đường chụp thời khoá biểu, không nhịn được quay xuống nhìn Đường Đường một cái.

Kết quả là nhìn thấy Đường Đường đang cầm bút, viết đáp án của phần câu hỏi cuối cùng.

Cái tốc độ này là của người ngu đi, chứ nếu như là bình thường thì cũng quá khoa trương rồi, người giỏi Tiếng Anh nhất là Phong Khinh Dương tốc độ làm đề cũng không nhanh như vậy!

Đường Đường không biết là trong đầu nữ sinh trước mặt này đang nghĩ cái gì, lúc cô làm xong bài văn thì cô giáo mới giảng đến phần đọc hiểu thứ hai, Đường Đường chuẩn bị đợi cô giáo giảng xong rồi đi đối chiếu đáp án là xong.

Thời gian còn lại Đường Đường lén lấy sách toán ra, để tiếp tục ôn lại những dạng toán khó.

Cao trung vì chất lượng học tập, đa số học sinh đều chọn ở nội trú, không muốn ở thì cũng có thể lựa chọn ngoại trú. Rất nhiều người con nhà giàu vì không muốn chịu sự kiểm soát của cha mẹ mà lựa chọn ở nội trú, vì thế điều kiện của ký túc xá, canteen cũng tốt hơn những trường khác rất nhiều.

Thẻ học sinh của Đường Đường vẫn chưa xong, cô đang nghĩ xem có nên đi mượn thẻ ăn không, thì Minh Thiếu Diễm liền gửi tin nhắn đến nói rằng Jason sẽ mang bữa trưa đến cho cô.

Theo chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Minh Thiếu Diễm, thì rất có thể đúng 12 giờ Jason sẽ đem cơm trưa tới đây. Nếu Jason mà xuất hiện ở lớp thì sẽ không tốt, vì thế tiết cuối cùng vừa kết thúc, Đường Đường liền nhanh chóng bước ra khỏi lớp, gọi điện cho Jason, nói cô sẽ tự mình xuống lấy cơm trưa.

Đường Đường vừa ra khỏi lớp, những học sinh đã bị kìm nén trong suốt hai tiết, cuối cùng cũng dám lớn giọng nói chuyện rồi, ồn ào bắt đầu thảo luận.

Con trai luôn dễ dàng bỏ qua hơn con gái rất nhiều, đặc biệt là đối với một người xinh đẹp như thế. Hai tiết trôi qua, Đường Đường cũng không làm gì khiến người khác khó chịu, lại nói Đường Đường đối với các nam sinh, so với hai tiết trước, thì hiện tại đã là thời thế thay đổi rồi.

Còn nữ sinh thì dù như thế nào, thì không thích là không thích.

“Chắc chắn là không phải do cậu ta tự làm, cái câu đấy đến tớ cũng làm sai.”

“Mới qua hai tiết thì có thể nhìn ra được cái gì, lúc mới tham gia chương trình cậu ta không phải là khá giỏi giả vờ sao.”

“Đúng đó, mới bắt đầu thì có thể nhìn ra cái gì, đợi qua vài ngày nói không chừng sẽ để lộ nguyên hình.”

Nghe thấy những lời này, trong lòng những người khác đều có chút phức tạp, ví dụ như hai nữ sinh ngồi đằng trước Đường Đường. Cho dù là chỉ mới trôi qua có hai tiết học, nhưng có thể thấy rằng Đường Đường là một cô gái vô cùng lễ phép, chỉ cần dựa vào lời nói của Đường Đường liền có thể thấy được sự gia giáo của cô.

Thật sự là không giống giả vờ một tí nào.

Nghe thấy những tiếng thảo luận trong lớp, hai người đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi rời đi họ nhìn thấy bài văn Tiếng Anh trên bàn của Đường Đường.

Chữ viết xinh đẹp ngay lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ, không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy giây đọc vài câu, câu văn mượt mà, ngữ pháp chuẩn chỉnh, thậm chí có những từ mà bọn họ nhìn không biết...

Lặng lẽ lấy điện thoại ra tra một chút nghĩa của từ này, vậy mà không phải là do Đường Đường viết linh tinh, hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy rất nhiều tin tức trên mạng đều là xàm xí.

Cái này căn bản không phải là từ vựng ở cấp ba, người thi được 20 điểm căn bản không thể viết ra được một bài văn như vậy.

Dưới tầng, Jason đang đứng nói chuyện với cô Lưu, Đường Đường bình tĩnh đi xuống dưới ánh nhìn nóng bỏng của mọi người ở hành lang, chào cô Lưu.

Cô Lưu tâm trạng không tồi khen biểu hiện hôm nay của Đường Đường rất tốt: “Trường học của chúng tôi có thể không ở nội trú, nhưng cho dù không phải là học sinh ở nội trú, thì buổi trưa cũng sẽ nghỉ trưa tại ký túc xá, phòng ký túc xá của em đã được sắp xếp rồi, cô sẽ đưa em tới đó.”

Đường Đường gật đầu: “Cảm ơn cô ạ.”

Ba người đi về phía ký túc xá, Jason nhìn Đường Đường một cái: “Cô Lưu nói biểu hiện sáng nay của cô rất tốt.”

Đường Đường: ... cái giọng điệu này sao lại giống như đang nói với trẻ con vậy?

“Minh tổng rất hài lòng.” Jason bổ sung thêm một câu.

“...” Trong nhất thời Đường Đường không biết nên trả lời như thế nào, chỉ mới học có hai tiết mà thôi, Minh Thiếu Diễm hài lòng cái gì, hắn cũng quá dễ hài lòng rồi.

Đường Đường chỉ có thể nói rằng cô sẽ tiếp tục cố gắng, sau đó nghe cô Lưu giới thiệu về cơ sở vật chất. Trên đường đi có rất nhiều học sinh đi ngang qua hoặc là cố tình đi qua đây, nhưng không dám đi lên trước, chỉ có thể giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Không chỉ xung quanh có tiếng thảo luận, mà trên đầu cũng vậy, Đường Đường vô thức ngẩng đầu lên. Từng người từng người một chen chúc dựa vào cửa sổ để xem náo nhiệt, thậm chí có người còn phát ra vài tiếng kêu quái dị.

Cô Lưu có chút xấu hổ, cho dù đã đi dạy nửa đời rồi, nhưng cũng chưa gặp qua tình huống như vậy, đi đến đâu cũng bị vây quanh, đúng lúc định chuyển chủ đề, thì trên tầng đột nhiên vang lên tiếng hét của một nữ sinh, sau đó có một chai nước bất ngờ rơi xuống.

Đường Đường phản ứng rất nhanh, nhưng tốc độ chai nước từ trên cao rơi xuống còn nhanh hơn, Đường Đường vừa di chuyển, thì chai nước liền sượt qua vai Đường Đường rồi đập mạnh vào chân cô, do trọng lực, ngay khi vừa tiếp đất, chai nước liền nổ tung ngay bên cạnh chân Đường Đường, quần của cô ngay lập tức bị ướt một mảng lớn.

Cô Lưu hét lên một tiếng, vội vàng hỏi Đường Đường có sao không, Đường Đường phủi phủi quần, lắc đầu nói: “Không sao ạ.”

Dù cho tính khí của cô Lưu có tốt đến đâu, thì sắc mặt cũng tái mét lại vì những tình huống bất ngờ như vậy.

Cô ấy là một giáo viên, trách nhiệm của cô ấy là dạy dỗ và giáo dục, thế nên hiện tại những gì học sinh đang làm, chính là thể hiện sự thất bại trong việc giáo dục của bọn họ.

Sắc mặt cô Lưu cũng trở nên lạnh lùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận