Xuyên thành bảo bối của nam phụ
Chương 20
Dù Bách Thần đã nghĩ đến mọi tình huống, nhưng cũng không ngờ rằng, Đường Đường đột nhiên lại biến thành cháu gái ruột của sếp tổng mình.
Là hắn ta trách nhầm Minh tổng rồi, Minh tổng vẫn là một người sếp tốt không bị dụ hoặc bởi sắc đẹp, nhưng cái kết quả này, hắn ta cũng không vui vẻ lên một tí nào!
Hiện tại Đường Đường cũng đến Thánh Ngu rồi, càng đáng sợ hơn là Đường Đường cũng cùng dưới trướng Dana như hắn, đây không phải rõ ràng là đến để theo đuổi hắn sao? Lúc trước hắn còn có thể chạy trốn, Đường Đường theo đuổi quá nhiệt thì hắn hoàn toàn có thể tỏ thái độ ra mặt, nhưng hiện tại thì sao?
Nói không chừng giây trước vừa có thái độ không tốt với Đường Đường, giây sau cô liền đi tìm Minh tổng tố cáo.
Bách Thần càng nghĩ càng tuyệt vọng, càng nghĩ càng khó chịu, hắn ta luôn cảm thấy rằng Minh Thiếu Diễm để Đường Đường ký với Dana, rõ ràng chính là tạo cơ hội cho Đường Đường, để cô càng dễ tiếp cận hắn ta hơn.
Sau này phải làm sao, ngày tháng sau này phải sống như thế nào?
Bách Thần ngồi phịch xuống sofa, không dám đăng lên Weibo chỉ dám đăng lên vòng bạn bè, nhưng nếu như đăng quá lộ liễu rồi bị Minh Thiếu Diễm biết được thì lại không tốt, Bách Thần vò đầu bứt tóc một lúc, cuối cùng đăng một bức ảnh lên.
Phía trên là bức ảnh của hắn ta, trông có vẻ thảm thương, kèm với dòng viết:
[Tôi, Bách Thần, thật thảm thương.]
Sau khi đăng xong mới nhớ ra là chưa chặn Đường Đường.
Sau khi Đường Đường nhìn thấy lại đến hỏi hắn ta xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao! Tìm hắn ta khóc lóc thì phải làm sao! Bây giờ hắn ta nên quan tâm đến cô hay là giống như ngày trước không để ý đến cô?
Bách Thần cầm điện thoại đang nghĩ có nên xóa đi hay không, kết quả trong một đống lượt thích, đột nhiên nhìn thấy Nhan Nghiên nhấn like!
Nhan Nghiên không những nhấn like, mà còn bình luận!
Có bình luận của Nhan Nghiên, Bách Thần sao nỡ xóa bài này đi, thầm nghĩ Đường Đường thấy được thì thấy đi, quan tâm cô làm gì, vẫn là Nhan Nghiên quan trọng hơn.
Bách Thần trả lời bình luận của Nhan Nghiên, hai người tôi một câu cậu một câu, cuối cùng chuyển chủ để sang nhắn tin riêng, nhìn thấy tin nhắn Nhan Nghiên gửi đến, Bách Thần phấn khích suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
Bách Thần không dám nhắc đến những chuyện không vui trước mặt Nhan Nghiên, sợ rằng nói ra sẽ làm cô ta thấy chán, ngay lúc đang Nhan Nghiên đang hỏi hắn ta đang làm gì, Bách Thần vỗ đùi, ngay lập tức tìm được chủ đề để nói chuyện.
Bách Thần trả lời:
[Em đang xem bộ phim “Cô gái câm” của chị.]
“Cô gái câm” là tác phẩm giúp Nhan Nghiên lấy được giải Ảnh hậu năm 19 tuổi, trong bài phỏng vấn sau này, Nhan Nghiên đã nói không chỉ một lần rằng cho đến nay đây vẫn là bộ phim yêu thích nhất, có thể thấy được niềm yêu thích của Nhan Nghiên đối với bộ phim này.
Mà Bách Thần, chính là sau khi xem xong bộ phim này, đã hoàn toàn thích Nhan Nghiên, sau vài năm, tình cảm cũng không hề phai nhạt, thậm chí là càng ngày càng thích hơn.
Vốn tưởng rằng đã tìm được một chủ đề hay, kết quả không ngờ rằng Nhan Nghiên trả lời rất chậm, qua một lúc lâu Nhan Nghiên mới trả lời:
[Cậu rất thích bộ phim này?]
Đương nhiên! Bách Thần ngay lập tức trả lời:
[Em đã xem nó 13 lần!]
Bên đó lại không có động tĩnh gì.
Bách Thần chưa bao cảm thấy căng thẳng khi nhắn tin như vậy, hắn ta nhìn xung quanh, không thấy bản thân nói sai cái gì, vì vậy có thể là Nhan Nghiên rất bận? Vì thế Bách Thần lại tự mình nhắn tin hỏi Nhan Nghiên trước: [Gần đây chị có kế hoạch gì không?]
Lần này trả lời lại rất nhanh.
[Chuẩn bị tham gia một chương trình tạp kĩ?]
Chương trình tạp kĩ? Nhan Nghiên vậy mà lại đồng ý tham gia chương trình tạp kĩ! Bách Thần bật dậy khỏi ghế sofa, tìm xung quanh nhưng không tìm thấy Dana, vì thế gửi tin nhắn cho Dana.
[Hay là, gần đây tham gia chương trình tạp kĩ đi.]
Sau khi gửi xong, lại cùng Nhan Nghiên nói chuyện một lúc nữa, Bách Thần mãn nguyện đặt điện thoại xuống, giờ mới nhớ ra hình như Đường Đường vẫn chưa đến tìm hắn, không nhịn được lại mở vòng bạn bè ra, kết quả phát hiện Đường Đường thậm chí còn không ấn like cho hắn ta.
Bách Thần ngạc nhiên, nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng sau đó lại cảm thấy, không ấn thì không ấn thôi, không đến làm phiền hắn ta là tốt nhất, hắn ta không muốn Nhan Nghiên hiểu lầm cái gì cả.
Đường Đường đang ở trường học bên này, mấy hôm trước vừa xóa Wechat của Bách Thần, quỷ biết được hắn ta đăng cái gì.
Thủ đoạn của Dana, Đường Đường coi như được lĩnh giáo rồi, cú lội ngược dòng này quá đẹp mắt, từ khi video kia được đăng lên, ánh mắt các bạn trong lớp nhìn cô đều có chút thương hại.
Sau khi tiết thứ hai kết thúc, thì xuống tầng để tập thể dục giữa giờ, có một nam sinh đột nhiên chạy đến trước mặt Đường Đường, hét lớn một tiếng:
“Đường Đường, cậu chịu khổ rồi!”
“...thực ra vẫn ổn...” Đường Đường giải thích.
“Không, cậu không cần giải thích.” Nam sinh nghiêng mặt thờ dài: “Bọn tớ đều hiểu.”
Nói xong quay người đi luôn.
Đường Đường:...
Chỉ có thể nói phòng quan hệ công chúng của Dana, trình độ thực sự quá cao rồi.
Từ lúc Đường Tâm chạy ra ngoài gọi điện cho mẹ Đường, từ lúc đấy vẫn chưa quay lại, buổi chiều sau khi tan học, Phong Thanh Dương cùng với 1m9 đứng đợi ở ngoài cửa, nhìn thấy Đường Đường đi ra, Phong Thiên Dương từ bệ của sổ nhảy xuống, đi theo.
Từ sau lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy đồng hồ trên tay Đường Đường, đã đi điều ra mọi chuyện đều không như mọi người biết, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, lúc trước Đường Đường sống khổ như vậy.
Phong Thiên Dương suy nghĩ nguyên nhân bên trong.
Đại khái là bởi vì lúc trước khi quen biết Đường Tâm, nhìn cô ta có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai có thể ngờ rằng đằng sau lại là như vậy, ngay cả cậu ta cũng bị lừa!
Hại cậu ta ngày trước còn có chút hảo cảm với cô ta, thậm chí chuẩn bị nảy sinh một chút cảm tình.
“Đường Đường(1) ơi.” Phong Thiên Dương cảm thấy cái tên Đường Đường(2) này thật hay, cậu ta có thể lợi dụng nó để gọi là Đường Đường, dù sao thì Đường Đường cũng không nghe ra.
(1) 棠棠 / Táng táng/
(2) 唐棠 / Táng táng/: tên thật của nu9
Vì đều phát âm là / Táng táng/ nên Phong Thiên Dương lợi dụng để gọi thân mật hơn.
“Ừm.” Đường Đường gật đầu, Phong Thiên Dương nhìn vào mắt Đường Đường, vì khẩn trường nên nhất thời quên mất lúc này định nói cái gì, kết quả không chú ý liền bị 1m9 bên cạnh cướp mất chủ đề, cho đến khi đi đến cổng trường, Phong Thiên Dương chỉ có thể đ.ấ.m 1m9 một cái, khàn khàn nói: “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai không gặp đâu.” Đường Đường cười nói: “Ngày mai tôi không đến trường.”
“Không đến.” Phong Thiên Dương nhảy qua: “Tại sao?”
“Thuê gia sư tới, muốn học bù.” Đường Đường nói xong nhìn xe đã đợi trên đường, vẫy tay đang muốn đi, Phong Thiên Dương đột nhiên gọi cô một tiếng, do dự thấp giọng hỏi cô: “Mỗi ngày đến đón chị, là ai vậy?”
“Là người nhà tôi.”