Xuyên thành bảo bối của nam phụ

Chương 24

Mật báo?

Minh Thiếu Diễm hiếm khi nghe không hiểu.

Đường Đường lại gần hơn một chút, nói với Minh Thiếu Diễm: “Chú nhỏ, hôm nay cô cả nói với cháu rất nhiều chuyện trước đây.”

Minh Thiếu Diễm cụp mắt xuống: “Chuyện gì.”

“Mấy chuyện cẩu huyết linh tinh.” Đường Đường nói: “Dù sao thì cháu không tin.”

Trái tim Minh Thiếu Diễm khẽ run lên, dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt rơi thẳng vào gương mặt Đường Đường: “Tại sao không tin.”

Bởi vì quá vô lý, quá cẩu huyết.

Có điều lời này cô không dám nói với Minh Thiếu Diễm, Đường Đường nghĩ một chút rồi nói: “Chú nhỏ mới là người thân của cháu, so với bọn họ, cháu vẫn tin chú nhỏ hơn.”

Ánh mắt Minh Thiếu Diễm hơi run.

Đường Đường nắm bắt cơ hội, tiếp tục: “Chú nhỏ, cô cả bọn họ... bọn họ đối với chú vô cùng không tốt, sau này chú nhất định phải đề phòng bọn họ.”

Vậy ánh mắt khiến hắn trăn trở trong lòng, thực chất đó chỉ là do cô giả vờ?

Minh Thiếu Diễm hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn cô: “Cháu cố ý diễn để cho bọn họ nhìn?”

“Đúng vậy.” Đường Đường nhếch khóe miệng: “Cháu đi vào cùng bọn họ, liền cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế tương kế tựu kế giả vờ tin lời bọn họ, muốn xem bọn họ muốn làm cái gì.”

Nói xong còn chớp chớp mắt: “Cháu diễn tốt chứ?”

Tốt.

Quá tốt ấy chứ.

Ngay cả hắn cũng đều bị lừa.

Đường Đường cuối cùng cũng nói xong, cảm nhận thấy thái độ của Minh Thiếu Diễm dịu đi, thở phảo nhẹ nhõm mỉm cười, đang định nói gì đó, đột nhiên ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

“Chú nhỏ, chú uống rượu sao?”

Mũi khá thính.

Minh Thiếu Diễm “ừm” một tiếng: “Uống một chút.” Nói xong bổ sung thêm một câu: “Mai cuối tuần, không cần phải lên công ty, không sao.”

Thực tế thì chú là sếp, muốn đi hay không còn tùy vào tâm trạng, Đường Đường thầm nghĩ.

Nếu như đã nói xong rồi, Đường Đường cũng không cần ở lại đây thêm nữa, cô đứng dậy: “Vậy...chú nhỏ, cháu đi lên trước?”

“Đi đi.” Minh Thiếu Diễm gật gật đầu, Đường Đường đang định đi, thì hắn lại nói: “Lên thì sấy khô tóc trước đã, để tóc ướt đi ngủ thì sẽ bị đau đầu.”

Thật ra là đã khô được một nửa rồi, không ngờ rằng đột nhiên Minh Thiếu Diễm lại chú ý tới.

“Vâng.” Đường Đường vui vẻ cười đi ra ngoài, sau đó cẩn thận giúp Minh Thiếu Diễm đóng cửa lại.

Dì Trình đi từ dưới lên, đúng lúc thấy Đường Đường từ phòng của Minh Thiếu Diễm ra, giật mình, vội vàng đi lên hỏi cô có chuyện gì.

“Không sao đâu, chỉ là nói chuyện với chú ấy một lát thôi.”

Dì Trình cẩn thận quan sát biểu cảm của Đường Đường, nhìn cô trở về phòng của mình, lại không an tâm gõ cửa phòng Minh Thiếu Diễm.

Lần này Minh Thiếu Diễm mở cửa khá nhanh, dì Trình cảm thấy bản thân bị hoa mắt, dì ấy vậy mà lại thấy ý cười trên môi Minh Thiếu Diễm.

Dì Trình thấy không cần thiết phải hỏi nữa rồi.

Nhìn cả hai chú cháu đều vui vẻ, còn phải hỏi cái gì chứ.

Ài, bà ấy nói mà, đứa trẻ Đường Đường này tuyệt đối không phải là kẻ nịnh hót không tim không phổi, lần này hẳn là có thể yên tâm rồi.

Sau khi trở về phòng, cô nhận được tin nhắn wechat của gia sư dạy toán - An Kiệt.

An Kiệt hỏi cô ngày mai có rảnh không, nói rằng hôm nay chưa giảng hết, hay là chiều mai cậu ta qua đây giảng nốt.

Đương nhiên là được, Đường Đường nhanh chóng trả lời lại.

Giáo nguyện ý giảng, cô làm gì có đạo lý không học.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vốn tưởng rằng Minh Thiếu Diễm uống rượu sẽ dậy muộn, không ngờ rằng lại dậy sớm hơn cả cô.

Vốn dĩ cô còn muốn dậy sớm giúp Minh Thiếu Diễm pha cà phê, hiện tại muộn mất rồi.

Nhưng muộn thì muộn, Đường Đường vẫn đi xay cà phê, lúc đang xay cà phê, Đường Đường chợt nghĩ đến sớm muộn gì bản thân cũng phải đi, thuận tiện nói với Minh Thiếu Diễm: “Chú nhỏ, hay là cháu dạy chú pha cà phê nhé.”

Dì Trình vội vàng muốn nói không cần, nhưng Minh Thiếu Diễm đột nhiên nói: “Được.”

Mọi chuyện xảy ra vào hôm qua, đều nằm ngoài dự đoán của Minh Thiếu Diễm.

Vốn tưởng rằng đứa cháu gái này không thể giữ lại nữa, nhưng không ngờ rằng Đường Đường lại đột nhiên chạy đến trước mặt hắn.

Năm Minh Thiếu Diễm 9 tuổi, mẹ qua đời, cha đối với hắn lạnh nhạt, trên đời này ngoại trừ dì Trình, Minh Thiếu Diễm chưa bao giờ cảm thấy bản thân còn có người thân nào.

Ngay cả lúc Đường Đường đến nhà, Minh Thiếu Diễm cũng không cảm thấy gì.

Nhưng sau ngày hôm qua, Minh Thiếu Diễm cuối cùng cũng nhận ra, hắn thực sự vẫn còn một người thân.

Một đứa cháu gái kém hắn 9 tuổi, luôn khiến hắn vừa bất ngờ vừa vui vẻ.

Một đứa cháu gái bây giờ càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Vì thế Đường Đường nói muốn dạy hắn pha cà phê, Minh Thiếu Diễm chuẩn bị đứng dậy, chuẩn bị xem Đường Đường pha cà phê, kết quả Đường Đường lại nói: “Sau này cháu không ở đây nữa, cho dù không có người pha cà phê hài lòng, chú nhỏ cũng có thể tự mình pha cà phê uống, dù sao bản thân vẫn luôn hiểu khẩu vị của bản thân nhất.”

Đột nhiên Minh Thiếu Diễm lại có chút không muốn học nữa.

Cái gì mà sau này không ở đây nữa?

Đi đâu cũng là cháu gái của Minh Thiếu Diễm hắn mà?

Cho dù có kết hôn...

Bỏ đi kết hôn vẫn còn sớm, mới 18, 28 cũng không muộn.

Vì thế Minh Thiếu Diễm lại cầm tạp chí tài chính lên nói: “Để hôm khác đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-thanh-bao-boi-cua-nam-phu/chuong-24.html.]

Đường Đường cũng chỉ là tùy ý nói thôi, không ngờ rằng Minh Thiếu Diễm thực sự nguyện ý học, vì thế sau đó khi Minh Thiếu Diễm nói là để hôm khác, thì cô cũng không nghe ra có cái gì khác.

Sau khi ăn sáng xong cũng đã 9 giờ, gia sư dạy địa lý cũng đến.

Gia sự dạy địa lý là một cô giáo khoảng hơn 20 tuổi, sau khi tốt nghiệp tại một trường đại học danh tiếng, thì bây giờ đang dạy cấp 3, tuy còn trẻ nhưng dạy rất tốt, cũng khá xinh đẹp.

Sau khi đi vào cẩn thận liếc nhìn Minh Thiếu Diễm một cái, sau đó lập tức nhìn đi chỗ khác, đang định đi lên tầng cùng Đường Đường, Minh Thiếu Diễm đột nhiên nói:

“Học ở phòng khách đi.”

Hai người đều sửng sốt,, Minh Thiếu Diễm cũng không ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: “Không ai làm phiền rất yên tĩnh, dì Trình đưa hoa quả cũng tiện hơn chút.”

Cái lý do này thật gượng gạo, nhưng Đường Đường từ trước đến nay không bao giờ phản bác Minh Thiếu Diễm, chỉ là có chút không hiểu tại sao, cô giáo bên cạnh vội nói: “Vậy thì học ở phòng khách đi, ánh sáng cũng tốt hơn.”

Đường Đường nhìn cô giáo địa lý một cái, đúng lúc nhìn thấy cô ta đang ngượng ngùng nhìn Minh Thiếu Diễm.

Đường Đường:???

Đây là cái tình huống gì???

Không phải Minh Thiếu Diễm rất kén chọn phụ nữ sao?

Tuy rằng giáo viên này trông cũng không tồi cũng khá ưu tú, nhưng hẳn là không thể đạt được đến tiêu chuẩn của Minh Thiếu Diễm chứ...

qua phở bò: Wy trò chuyện cùng tui nha!!!

Có điều, chuyện về tình cảm là thứ không thể nói chuẩn nhất.

Có diều hiện tại cô không hiểu là tại sao phải học ở phòng khách.

Vì thế nên hôm nay giáo viên địa lý lại càng dịu dàng càng tận tâm hơn bình thường, kết quả là cả buổi sáng Minh Thiếu Diễm vậy mà lại ở phòng sách, cho đến khi giáo viên địa lý đi rồi mới chầm chậm xuống tầng.

Nếu như Minh Thiếu Diễm thật sự có ý với người ta, vậy thì thực sự rất quá đáng rồi.

Đường Đường thương hại nghĩ.

Minh Thiếu Diễm không có chút gì là thương hại, đi qua cầm lấy bài làm của Đường Đường xem một chút: “Chiều học bù toán?”

“Ừm.”

“Học chăm chỉ.”

“Vâng.”

Đây là cuộc trò chuyện vô bổ gì vậy.

Sau giờ nghỉ trưa, Jason đến, mang theo một cái bảng đen nhỏ, đặt trong phòng khách. Sau khi gia sư dạy toán An Kiệt đến, Đường Đường mang theo sách toán xuống nhà, chỉ cái bảng đen vừa được mang đến: “Hôm nay chúng ta học ở đây đi.”

An Kiệt nhìn Minh Thiếu Diễm đang ngồi trên sofa bên cạnh không có ý rời đi: ...

Dè dặt lấy giáo án ra.

Khí thế của Minh Thiếu Diễm quá mạnh, cảm giác tồn tại cũng quá mạnh, vốn dĩ An Kiệt chỉ có một chút sợ hắn, nhưng bây giờ Minh Thiếu Diễm lại tùy tiện ngồi một bên, nên càng khiến cậu ta sợ hơn.

Đường Đường phát hiện thỉnh thoảng An Kiệt lắp bắp, một lúc sau mới nhận ra là do Minh Thiếu Diễm.

Vì thế thương lượng với Minh Thiếu Diễm: “Chú nhỏ, chú không có việc gì sao?”

Minh Thiếu Diễm:...

Với tư cách là một người chú tốt tận tâm, vì cháu gái mà không vạch trần ra, nhưng sao cháu gái lại không hiểu chút nào? Sao lại không nhìn ra thằng nhóc này có cảm tình với cô, không biết tránh đi chút sao?

Đường Đường thực sự không biết.

Có lẽ là do lúc trước có quá nhiều người thích cô, nhiều quá thành ra mất cảm giác rồi.

Cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng lên tầng, An Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đợi khi bóng dáng Minh Thiếu Diễm hoàn toàn biến mất, giống hệt với trước đây, cậu ta tiến lại gần Đường Đường một chút mà không để lại dấu vết.

“Chúng ta tiếp tục đi, tương quan tuyến tính...”

Nửa tiếng sau Minh Thiếu Diễm đi xuống, vừa đi xuống liền nhìn thấy gia sư hận không thể dán lên người cháu gái mình, tiếng bước chân đi xuống bỗng chốc cũng to hơn.

An Kiệt giật mình, suýt đánh rơi cây bút trên tay.

Minh Thiếu Diễm uống một ngụm nước, rồi đích thân đưa cho Đường Đường một cốc nước, sau đó lên tầng.

Một tiếng sau, Minh Thiếu Diễm lại đi xuống, kết quả vừa xuống lại nhìn thấy hai cái đầu rất gần nhau, cảm thấy tay đột nhiên ngứa, sau khi nói chuyện với dì Trình một lúc, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy An Kiệt đang đưa tay trái ra sau lưng Đường Đường, tay phải cầm bút lại gần Đường Đường viết cái gì đó.

Nhìn từ phía sau, Đường Đường giống như đang được cậu ta ôm vào lòng.

Chú Minh không thể chịu được nữa.

Lên tầng lập tức gọi điện cho thư ký, kêu anh ta đổi gia sư.

Mặt Jason ngơ ngác, không phải tiểu thư nói An Kiệt giảng khá tốt sao?

“Tôi không thấy một gia sư thèm muốn học sinh của mình, có thể giỏi đến đâu.”

Jason trầm mặc một lúc, yếu ớt nói: “Có thể là An Kiệt có một chút cảm tình, dù sao thì tiểu thư cũng xinh đẹp như vậy, còn thèm muốn chắc chắn là không có...”

“Có cảm tình còn chưa đủ à, đổi một gia sư nữ.”

“...vâng.”

“Cậu không có con gái, cậu không hiểu.”

Đúng vậy, tôi không hiểu, Jason thầm nghĩ.

Sau khi cúp điện thoại, Jason mới phản ứng lại.

Không phải là Minh tổng cũng không có con gái sao?

Vậy thì, ngài hiểu cái gì chứ?!

<> Tác giả có lời muốn nói:

Jason: Chuyện gì đang xảy ra với sếp tôi vậy? Tại sao chỉ có một cái cuối tuần, mà ngài ấy lại như biến thành một người khác vậy???

--------

Sau một tuần đi học, đi làm trở lại, mọi người thấy thế nào rùi ^-^

Qua phở bò trò chuyện cùng tui nháaaa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận