Xuyên thành bảo bối của nam phụ
Chương 6
Đường Tâm khó hiểu, quay đầu hỏi Đường Đường: “40% cái gì?”
Mẹ nuôi nghe thấy lời này, ngay lập tức nhảy dựng lên, giọng nói vô thức trở nên bén nhọn: “Cô nói cái gì!”
Đường Đường làm sao biết được chuyện này!
Chuyện này ngoại trừ bà ta, thì cũng chỉ có luật sư khi đó biết, không có người thứ ba biết được chuyện này, ngay cả đến con gái ruột của bà ta cũng không biết gì.
Mẹ nuôi bị lời nói của Đường Đường sốc đến mức gần như mất hồn, nhất là khi nghe được chính xác 40%, con khốn này không những biết về di chúc mà còn biết rõ ràng như vậy ?
Bà ta bắt đầu lo lắng.
Đã mười năm kể từ khi lập di chúc, nhưng khi nhớ lại, bà ta vẫn tức đến ngứa răng, như có miếng xương mắc trong cổ họng vậy, cả đời này cũng không thể quên. Khi hai từ “di chúc” được nhắc lại, mẹ Đường nhớ đến dáng vẻ Đường Doãn Đức khi nằm trên giường bệnh, ông ấy nói cũng không thể nói rõ được nữa, nhưng lại vẫn nhớ đến Đường Đường và người phụ nữ đó.
Bà ta gả cho ông ấy 7 năm, ở bên cạnh ông ấy 7 năm, nhưng trước khi Đường Doãn Đức chết, trong đầu ông ấy chỉ toàn hình bóng của hai mẹ con kia, nói rằng ông ấy cuối cùng cũng có thể đi gặp người phụ nữ kia rồi, nói rằng sợ sau khi ông ấy mất rồi sẽ không có ai thương Đường Đường, nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng sau này hãy chăm sóc Đường Đường cho tốt, nói rằng cô đáng thương, từ nhỏ đã không được nhìn thấy mẹ ruột của mình.
Mẹ Đường tức đến run rẩy tay, bao nhiêu năm như vậy, mỗi khi Đường Doãn Đức có cái gì tốt cũng đều đem hết cho Đường Đường, còn con gái bà ta lại luôn phải nhặt lại đồ thừa của Đường Đường, Đường Đường đáng thương? Lẽ nào bà ta với Đường Tâm không đáng thương sao?
Đường Doãn Đức điên rồi, từ sau khi gặp người phụ nữ đó thì ông ấy điên rồi, người phụ nữ đó đã sinh cho người đàn ông khác một đứa con hoang, một cái rẻ rách như vậy, mà Đường Doãn Đức vẫn nâng như báu vật, người phụ nữ đó cùng đàn ông khác sinh ra một đứa con gái, ấy vậy mà ông ấy còn thương nó hơn cả con gái ruột của mình.
Sau khi c.h.ế.t còn cho Đường Đường 40% tài sản!
Nói xem có đê tiện hay không chứ!
Khi mẹ Đường cầm di chúc của Đường Doãn Đức trên tay, nhìn 40% tài sản, ánh mắt như muốn xuyên thủng cả tờ giấy đó.
Dù trong lòng có khó chịu đến đâu, nhưng bà ta vẫn phải mỉm cười gật đầu đồng ý, và hứa rằng bà ta nhất định sẽ chăm sóc Đường Đường thật tốt, đồng ý với Đường Doãn Đức rằng đợi đến khi Đường Đường 18 tuổi sẽ đưa 40% tài sản cho cô.
Pei, ai sẽ đưa cho Đường Đường chứ.
Có người sinh mà không có người dạy như con khốn đó, làm phiền bọn họ bao nhiêu năm như vậy, lại còn muốn lấy tiền của nhà bà ta, nằm mơ!
Chuyện về di chúc, sau khi Đường Doãn Đức qua đời, đã hoàn toàn bị bà ta chôn sâu dưới đáy lòng, nếu như bà ta không nhắc đến chuyện này thì sẽ không có ai biết được, còn về phía luật sư, chỉ cần giữ bí mật chuyện này thì sẽ được rất nhiều tiền, đương nhiên là không cần thiết nói chuyện này cho Đường Đường biết.
Năm này qua năm khác, lâu đến mức bà ta gần như đã quên chuyện này luôn rồi, kết quả Đường Đường tự dưng lại lôi chuyện này ra.
Mẹ Đường ngay lập tức nhảy dựng lên.
“Không nói với ai một tiếng liền bỏ nhà đi 3 tháng, không nói một tiếng nào liền bỏ học, lãng phí hết bao nhiêu tiền cho một học kỳ. Khi nổi tiếng cũng không thèm quay lại, hiện tại không có chỗ chôn thân nữa liền muốn quay trở lại, mày giỏi như thế thì đừng quay lại nữa, bây giờ quay về chủ động nhắc đến chuyện này, còn không thèm giải thích, mày xem mày xem hiện tại thành cái dạng gì rồi!”
Tuy những chuyện mà Đường Đường đã làm trước kia không ra thể thống gì, nhưng hiện tại không phải là lúc tính sổ chuyện của cô ấy, vì vậy Đường Đường nghiêm túc kéo bà ta quay lại chủ đề: "Chúng ta đang nói đến chuyện tài sản, không cần phải lái đi xa như vậy."
"Cái gì mà lái đi xa, còn nữa mày nhắc về cái chuyện tài sản làm gì, cái này với mày có quan hệ gì ư!"
Giọng mẹ Đường rất chói tai, bà ta đang đứng ở cửa và hét, thì cánh cửa bên cạnh mở ra, một người từ bên trong bước ra, vẻ mặt xem kịch: "Đây không phải là Đường Đường sao? Ai yo, lên TV một chuyến, liền trở nên xinh đẹp hơn rồi."
Đường Tâm đứng sau mẹ Đường, nghe thấy lời này, ngay lập tức khuôn mặt trở nên khó coi.
Bà hàng xóm bên cạnh đang lau nước trên tay vào tạp dề: "Có cái gì mà ồn ào hết cả lên, con bé không dễ gì mới về một chuyến..."
Toà nhà này một tầng có 4 nhà, giọng mẹ Đường vốn đã to, sau khi dì Lý bước ra thì càng ồn ào hơn, mới nói không được mấy câu, một cánh cửa khác lại mở ra: "Ai yo, đây không phải là Đường Đường sao, chương trình của cháu bọn cô đều đã xem rồi, vốn dĩ cháu đang ở hạng nhất tại sao lại bị loại ra rồi, nếu như được vào thì sẽ là đại minh tinh. Vừa nghe thấy hai mẹ con cháu cãi nhau, chậc chậc, có cái gì hay mà cãi nhau, cô nghe thấy.... tài sản, tài sản gì thế?"
Mẹ Đường sợ Đường Đường sẽ nói ra điều không nên nói, liền hét lên: "Đúng lúc để mọi người xem giúp, ông nhà tôi đem nó về đây nuôi, chúng tôi đều xem nó như con ruột, không thiếu ăn, không thiếu mặc, chúng tôi nào có đối xử với nó tệ bạc đâu, cuộc sống đã tốt hơn một đứa không cha không mẹ rất nhiều, vậy mà hiện tại lại nói rằng tôi tham lam chiếm lấy tài sản mà ông nhà tôi để lại cho nó, tôi khổ quá mà!"
"Tao nuôi mày lớn đến chừng này, mày báo đáp tao như thế à!" Mẹ Đường đ.ấ.m vào ngực: "Tao biết mày ở bên ngoài sống không thoải mái, nếu như không tốt thì quay về là được, không trở thành minh tinh thì quay lại đi học là được rồi, tao xem mày như con gái ruột sao có thể không quan tâm được. Tao luôn nghĩ cho mày, còn mày vừa quay về đã đòi tao tiền, mày có xứng đáng với những gì chúng tao cho mày không, nếu như ông ấy thật sự để lại cho mày tiền, thì sao tao có thể không đưa cho mày chứ, nhưng mày thử hỏi mọi người xem, khi lập di chúc có ai lại không để lại cho vợ và con gái ruột mình, mà lại để cho con gái nuôi không, lại còn để lại tận 40%, Đường Đường mày có còn là người không?"
Lúc trước rõ ràng là Đường Doãn Đức đem theo Đường Đường, sau này mẹ Đường mới xuất hiện, nhưng lúc đó Đường Đường vẫn còn nhỏ, căn bản không biết là năm đó có chuyện gì xảy ra, Đường Doãn Đức đương nhiên là thương Đường Đường, nhưng cũng sẽ không nói với Đường Đường những chuyện này.
Đường Đường không biết, đương nhiên những người khác cũng không biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ai biết rằng bà ta và Đường Doãn Đức kết hôn như thế nào, làm sao cùng Đường Doãn Đức sinh ra Đường Tâm, vì thế mẹ Đường cảm thấy vô cùng tự tin, nghĩ rằng bà ta chỉ cần mở miệng muốn nói gì thì nói cái đấy.
Vừa nói vừa lau nước mắt, như thể bà ta thực sự vất vả nuôi Đường Đường lớn, để rồi bây giờ vô ơn quay sang đòi bà ta tiền.
Mọi người là hàng xóm bao nhiêu năm cũng vẫn biết về nhau đôi chút, ai mà không biết thái độ của mẹ Đường với Đường Đường chứ, bình thường không đánh thì cũng là mắng, Đường Tâm thì mặc quần áo đẹp đẽ, còn Đường Đường suốt ngày chỉ mặc đồ cũ.
Nhưng mẹ Đường lại không ngừng khóc, mọi người không khỏi nhớ lại, vốn dĩ là nhận nuôi, mẹ Đường đối với cô khẳng định là không bằng Đường Tâm rồi. Hơn nữa, theo như mẹ Đường nói, ai viết di chúc mà lại không để cho con gái ruột lại đi cho con nuôi chứ, lại còn cho tận 40%?
Sau đó tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Đường Đường: "Đường Đường, như vậy là không đúng rồi, dì con nuôi con lớn từng này..."
Mẹ Đường nghe thấy thế thì càng khóc to hơn: "Sao chúng tôi lại nuôi một đứa vô ơn vô nghĩa như thế này chứ."
Mẹ Đường càng khóc càng oan ức, nếu như không phải đã đọc tiểu thuyết, đến Đường Đường cũng tin rằng cô là được bà ta và Đường Doãn Đức cùng nhau nhận nuôi.
Đường Đường không nói gì, đợi đến khi mẹ Đường khóc đủ rồi, mới mở miệng: "Cha có để lại di chúc cho tôi không, bản thân dì hiểu rõ nhất, dì không nhận cũng không sao, nhưng tôi sẽ có cách chứng minh lời tôi nói là thật, tôi không hề tống tiền dì. Tôi và Đường Tâm không giống nhau, các chú các dì ở đây đều có mắt, có thể phân biệt được tốt xấu. Còn về phần, vừa nãy dì nói là dì và cha tôi cùng nhau nhận nuôi tôi, nhưng tôi nhớ rằng cha tôi đã từng nói, ngày trước khi ông ấy dẫn tôi đến công ty, khi đó ông ấy còn không biết dì là ai nữa kìa."
Khuôn mặt mẹ Đường nhất thời cứng đờ, mấy người đang xem kịch nhìn nhau, ngay lập tức ngửi thấy mùi drama.
Thực ra mấy người hàng xóm này cũng không thân với nhau lắm, vì vậy chỉ biết Đường Đường không phải là con ruột của vợ chồng Đường Doãn Đức, vì thế đương nhiên cũng tưởng rằng Đường Đường là được hai người bọn họ cùng nhau nhận nuôi.
Bọn họ cũng có chút tò mò, tại sao Đường Đường lại chỉ gọi Đường Doãn Đức là cha, còn mẹ Đường lại gọi là dì, còn nữa tại sao hai vợ chồng họ còn trẻ như vậy mà lại nhận nuôi một đứa trẻ làm gì, có phải là không sinh được đâu, cho dù là nhận nuôi, cũng không nên nhận nuôi con gái nha.
Kết quả là bây giờ nghe thấy lời nói của Đường Đường, thì ra Đường Doãn Đức đã sớm nhận nuôi Đường Đường, sau này mới quen mẹ Đường?
Một cặp vợ chồng trẻ tự dưng nhận nuôi một đứa trẻ đã có chút kỳ lạ, nhưng Đường Doãn Đức lúc đó vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi lại đi nhận nuôi một đứa trẻ thì càng kỳ lạ hơn. Lúc cảm thấy kỳ lạ liền nhớ lại một số chuyện trước kia, cái dì đeo tạp dề kia cuối cùng cũng nhớ ra, lúc Đường Doãn Đức vẫn còn sống, hình như Đường Đường còn mặc đẹp hơn Đường Tâm nhiều, dáng vẻ thương yêu như con gái ruột mình vậy.
Có điều Đường Doãn Đức mất sớm, đã hơn mười năm trôi qua rồi, nhiều chuyện cũng đã quên rồi, chỉ nhớ rằng mẹ Đường luôn hô to gọi nhỏ với Đường Đường.
Đường Doãn Đức thương Đường Đường bao nhiêu, sau khi ông ấy qua đời, mẹ Đường ngày nào cũng mắng, muốn khổ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hay là, hay là...thực ra Đường Đường và Đường Tâm giống nhau, đều là do Đường Doãn Đức sinh ra!
Vì thế sau khi Đường Doãn Đức qua đời, mẹ Đường mới suốt ngày không đánh thì mắng Đường Đường?
Thím Lý càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu như là vậy thật, vậy thì Đường Doãn Đức thực sự có khả năng để lại cho Đường Đường một khoản tiền lớn rồi!
Trong giây lát, mọi người như phát hiện ra một bí mật lớn.
Sau khi Đường Doãn Đức qua đời đã để lại một công ty kinh doanh rất tốt, vì vậy cuộc sống của mẹ Đường rất thoải mái, bình thường khi nhìn thấy bọn họ mặt đều hếch lên trời. Bây giờ phát hiện được cái bí mật này, bọn họ như thể sợ chuyện chưa đủ to mà nói: “Tình cảm này không thể chỉ dựa trên quan hệ huyết thông được, có đôi lúc con ruột còn không bằng con nuôi nữa đó, nói không chừng...haiz haiz, Đường Đường, cha con còn nói với con cái gì...”
Mẹ Đường vội vàng xông lên, kéo Đường Đường vào nhà: “Ba tháng không gặp, cánh của mày cứng rồi đúng không, nghe lời ngon tiếng ngọt ở đâu, liền nghĩ rằng mình đã biết rất nhiều rồi đúng không, hả!”
Nói xong liền nhìn về phía thím Lý: “Thím Lý, con trai lớn của thím đã thi đỗ công chức chưa, cũng đã thi gần hai năm rồi nhỉ, nếu còn lề mề nữa là không đủ tuổi để thi nữa đâu đó, có thời gian hóng chuyện nhà người khác, không bằng mua cho con trai ít quả óc chó...”
Ngay lập tức, mặt thím Lý liền tối sầm lại: “Pei, tôi khuyên cô, nếu cầm tiền của con bé thì nhanh chóng đưa cho nó đi, cẩn thận quả báo đấy!”
Mẹ Đường tức giận đến muốn chửi người, nhưng thím Lý đã đóng sầm cửa lại về nhà mình, Đường Đường nhân cơ hội này giật tay lại.