Xuyên thành bảo bối của nam phụ

Chương 7

Thực ra tiệc rượu tối nay, Minh Thiếu Diễm có thể không đi, nếu như bình thường hắn chắc chắn sẽ từ chối rồi đi về nhà, nhưng hôm nay đang định từ chối thì đột nhiên nhớ đến trong nhà vừa có thêm một người.

Minh Thiếu Diễm trầm mặc ba giây, liền đi tới tiệc rượu.

Những người đến bữa tiệc này toàn là sao hạng nhất hạng hai, so với những ông chủ lớn tuổi kia thì Minh Thiếu Diễm đẹp trai và anh tuấn hơn nhiều.

Huống hồ, hắn còn là Tổng giám đốc của Thánh Ngu.

Quan trọng nhất là Minh Thiếu Diễm vẫn chưa kết hôn.

Vì vậy nếu có thể gả cho Minh Thiếu Diễm, thì sau này ở cái giới giải trí này hoàn toàn có thể đi ngang.

Minh Thiếu Diễm hiếm khi đến quán rượu, không dễ gì mới đến một lần, nên các nữ minh tinh ở đây đều rục rịch chủ động. Tiểu hoa đán nổi tiếng nhất ở đây mỉm cười rót rượu cho Minh Thiếu Diễm, mím đôi môi đỏ mọng nói muốn mời Minh Thiếu Diễm một ly, Minh Thiếu Diễm liếc mắt một cái liền xem như không có chuyện gì.

Tiểu hoa đán sững sờ, những nữ minh tinh khác đều cười thầm.

Sau khi kết thúc tiệc rượu, trước khi mọi người lên xe, một cô gái ngây thơ khác hoàn toàn với tiểu hoa đán kia, từng chút một đi qua đây, giả vờ say muốn ngã lên người Minh Thiếu Diễm, Minh Thiếu Diễm lạnh lùng lùi một bước, cô gái không khống chế được đôi giày cao gót liền ngã mạnh xuống, nằm trên mặt đất.

Tiểu hoa đán vừa bị Minh Thiếu Diễm lơ đi liền cười thành tiếng.

Người đàn ông gầy gầy có quan hệ không tồi với Minh Thiếu Diễm đi tới, nói đùa với hắn: "Cậu đừng có kén chọn quá, người phù hợp với điều kiện của cậu nào có dễ tìm như thế, tàm tạm là được rồi..."

Ánh mắt Minh Thiếu Diễm rơi vào trên người cô gái đang nằm trên đất: "Như này?"

Ông chủ nào đó: "..."

Câu nói đùa của Minh Thiếu Diễm, khiến một đám người bật cười, còn bản thân hắn thì không chút lưu luyến lên xe.

Hôm nay có lẽ mất trí rồi, mới đến cái tiệc rượu nhàm chán này, còn gặp phải một đám phụ nữ nhàm chán.

Hôm nay Minh Thiếu Diễm uống hơi nhiều.

Thói quen nhiều năm, mỗi khi không vui là lại uống nhiều như vậy.

Lúc chú Lý đến đón đã là mười giờ tối, chú Lý ngồi phía trước lặng lẽ lái xe, Minh Thiếu Diễm dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại.

Có thể là do uống rượu, cũng có thể là do hôm nay đã gặp Đường Đường, Minh Thiếu Diễm vừa nhắm mắt liền nhớ tới cảnh Minh Thiếu Phàm đưa người phụ nữ kia về.

Cha hắn không đồng ý, lúc đầu Minh Thiếu Phàm làm loạn, sau đó cha hắn cùng Minh Thiếu Phàm tranh cãi nảy lửa, mẹ hắn vẫn luôn ở giữa khuyên can bọn họ.

Lúc đó hắn vẫn còn nhỏ, nhìn thấy cha mẹ và anh trai suốt ngày cãi nhau thì chỉ cảm thấy phiền, nhưng không kịp thấy phiền quá lâu, anh trai liền bỏ đi, mẹ thì đuổi theo, sau đó cũng không thấy hai người quay lại.

Vài năm sau, cha hắn cũng đi.

Hắn không muốn sống trong nhà cũ của nhà họ Minh, ở đó có quá nhiều ký ức, vậy nên hắn chuyển tới một căn biệt thự trống mới, ngôi nhà rất to rất sáng, không có một chút dấu vết của quá khứ.

Ngoại trừ Đường Đường đang ở nhà tối nay.

Trong nhà đèn đuốc vẫn sáng, đây là thói quen nhiều năm của Minh Thiếu Diễm, ngay cả khi ngủ vẫn để đèn.

Minh Thiếu Diễm tắm rửa rồi lên giường, rượu dần dần ngấm vào, đau đầu một lúc, rồi dần cảm thấy rất buồn ngủ.

Lúc sắp đi ngủ, Minh Thiếu Diễm mơ hồ nghĩ rằng, sáng mai có lẽ nên uống thêm một cốc cà phê.

Đáng tiếc, người pha cà phê tay nghề không tồi đã nghỉ việc, còn cà phê do dì Trình pha, mùi vị có chút bình thường, ngày mai kêu chú Lý tìm một người pha cà phê ổn một chút đến vậy.

Ngày hôm sau, Minh Thiếu Diễm vẫn tự tỉnh dậy lúc bảy giờ, chỉ có điều do hôm qua uống rượu, nên bây giờ có chút đau đầu.

Đi vào phòng tắm tắm rửa, mở tủ quần áo chọn một bộ đồ, chọn từng cái từng cái một, áo sơ mi, vest, cà vạt, đồng hồ, tỉ mỉ mặc vào, cuối cùng khoác áo vest lên tay.

Bảy rưỡi, Minh Thiếu Diễm rời phòng ngủ, đi tới cầu thang, như nhớ ra điều gì chợt dừng lại, liếc lên tầng ba nhìn một cái.

Biệt thự có ba tầng, phòng ngủ, phòng sách, phòng tập của Minh Thiếu Diễm đều ở tầng hai, tầng ba ngày trước để trống, bây giờ Đường Đường dọn vào.

Minh Thiếu Diễm nhìn một cái, rồi thu hồi ánh mắt, đi xuống tầng.

Biệt thự vẫn yên tĩnh như mọi khi, chỉ có mùi cà phê thoang thoảng trong không khí.

Minh Thiếu Diễm có chút bất đắc dĩ.

Hắn thích cà phê, đặc biệt là cà phê Lam Sơn, ngày trước ở biệt thự có một người pha cà phê rất tốt, nhưng hai tuần trước đã xin nghỉ việc.

Sau đó thư ký cũng giúp hắn đổi hai người, nhưng Minh Thiếu Diễm đều không vừa ý, vì để cho hắn mỗi ngày đều được uống cà phê ngon, dì Trình mỗi ngày đều ở trong phòng bếp lãng phí hạt cà phê.

Minh Thiếu Diễm bước vào phòng bếp, hắn đang định bảo dì Trình đừng làm nữa, thì hắn nhìn thấy một người mà hắn vẫn cho rằng đang ngủ trong phòng.

Kinh ngạc đến mức, trong lúc nhất thời Minh Thiếu Diễm còn tưởng hắn chưa tỉnh ngủ, nên nhìn lầm rồi.

Nhìn lại lần nữa, không nhìn lầm.

Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa sau khi nhìn thấy hắn thì cười một cái, rồi đặt cà phê mới pha lên bàn.

"Chú nhỏ người thử xem, có thích không." Thiếu nữ nói, sau khi nói xong có chút bất an nói thêm mội câu: "Không thích thì cháu giúp chú đổi ly khác."

Minh Thiếu Diễm muốn nói rằng cô không cần làm cái này.

Cà phê xay bằng tay không dễ, pha một ly cà phê ngon thì càng không dễ.

Làm ấm cốc, xay hạt, làm ấm phin, ngâm cà phê, rồi pha, mỗi bước đều cần kỹ thuật và tay nghề cao, độ dày của hạt cà phê, lượng cà phê, kiểm soát nhiệt độ nước trong quá trình ủ, kiểm soát nhiệt độ nước trong quá trình pha, tất cả đều là những yếu tố quan trọng, ảnh hưởng tới hương vị của cà phê.

Điều này cần phải có đủ hiểu biết về cà phê, quá trình này cần phải có sự thành thạo, vì vậy cho dù dì Trình có nghiêm túc thử, thì cũng không thể pha được một ly cà phê Lam Sơn, chứ đừng nói đến Đường Đường.

Trước hết, cà phê Lam Sơn không phải là thứ mà các gia đình bình thường có thể mua được, hơn nữa dựa theo khả năng của Đường Đường, kỹ năng pha cà phê của cô nhiều nhất cũng chỉ có thể pha cà phê hòa tan.

Minh Thiếu Diễm không để lại chút hi vọng nào, hắn cũng không có ý định để lưỡi của mình chịu ủy khuất, vì thế kiên quyết từ chối.

"Không uống." Minh Thiếu Diễm nói: "Cháu tự uống đi."

Đường Đường liếc nhìn ly cà phê, sau đó nhìn Minh Thiếu Diễm, rồi giơ một ngón tay lên: "Chú thử một chút đi mà."

Minh Thiếu Diễm: tại sao cứ bắt hắn phải thử cà phê hòa tan chứ, không có biết tự lượng sức mình sao?

Dì Trình từ trong bếp đi ra, vui vẻ thúc giục Minh Thiếu Diễm: "Tiểu thư dậy từ sáng sớm, nói rằng tối hôm qua cậu uống rượu nên sáng dậy tinh thần nhất định sẽ không tốt, nên làm rất lâu mới được một ly, nhanh thử một chút."

Minh Thiếu Diễm:...

Bỏ đi, uống một chút cũng không c.h.ế.t được.

Hắn ngồi xuống cầm cốc lên, ánh mắt rơi vào cà phê trong cốc.

Màu sắc cũng không tồi.

Hắn mím môi thử một chút, mùi thơm êm dịu quen thuộc của cà phê Lam Sơn ngay lập tức tràn ngập trong khoang miệng, mùi vị đắng hơn bình thường, nhưng vì hôm qua uống rượu, nên vị đắng này vừa phải.

Minh Thiếu Diễm lại nhấp một ngụp, liếc qua thấy Đường Đường đang chăm chú nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt.

Vì thế động tác uống cà phê càng chậm hơn.

Tuyệt đối không thể để nha đầu này phát hiện ra hắn rất vừa lòng đối với ly cà phê này được.

Vì thế hắn từ từ uống ly cà phê, uống xong, mở cái miệng quý báu của mình, tặng Đường Đường hai chữ.

"Tàm tạm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận