Xuyên thành bảo bối của nam phụ

Chương 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng trách Đường Đường lại không nhớ, lần trước đến nhà họ Minh gặp rất nhiều người, tầm tuổi với Minh Lãng có đến 5 6 người, Đường Đường chỉ chào hỏi đơn giản, thế nên thực sự không nhớ.

Nhưng không sao cả.

Đường Đường bừng tỉnh: "Đương nhiên là nhớ rồi, Minh Lãng nhỉ, cậu chuyển đến đây à?"

"Đúng ạ đúng ạ." Minh Lãng gật đầu: "Em mới chuyển đến đây được mấy ngày, vốn dĩ muốn mấy ngày nữa sẽ qua bên đó thăm chị, kết quả nghe Thiên Dương nói ở đây có chuyện nên qua xem, có chuyện gì vậy?"

Chuyện gì?

Đám người đều nhìn về phía Đường Tâm.

Sắc mặt Đường Tâm tái nhợt.

Hôm nay cô ta cố ý tỏ vẻ đáng thương đến trường, đóng vai nạn nhân để khiến mọi người đồng tình, khiến mọi người nghĩ rằng Đường Đường đang ỷ thế h.i.ế.p người, Đường Đường là người của công chúng, hùng hổ doạ người như vậy đối với cô không tốt.

Hơn nữa, Đường Tâm chính là muốn khiến Đường Đường mất mặt.

Chính bởi vì Đường Đường nên mọi người đều nghĩ cô ta là kẻ nói dối, là thủ phạm bắt nạt Đường Đường, các bạn học lúc trước có quan hệ tốt giờ đây đều mỉa mai cười cợt cô ta, Đường Tâm không chịu nổi, cô ta chỉ muốn khiến Đường Đường nếm trải cảm giác tương tự.

Không phải là do cô bám vào được người có tiền, nên mới dám ngông nghênh như vậy sao, nói khó nghe chút, chính là gái đ***, dựa vào cái gì lại được mọi người yêu mến, được mọi người sùng bái?

Những nam sinh thích cô, có người còn gọi cô là nữ thần, họ không cảm thấy ghê tởm sao?

Vì thế cô ta cố ý nói ra, thậm chí cô ta còn nghe thấy những tiếng bàn tàn ở xung quanh, nhìn thấy những ánh mắt khinh bỉ từ một số bạn học, cuối cùng trong lòng Đường Tâm cũng thấy vui vẻ, nhưng chưa đợi cô ta hưởng thụ cái cảm giác đó dù chỉ một phút, thế giới đã thay đổi rồi.

Cô ta không biết nam sinh này là ai, cũng không biết tại sao người này lại đi cùng với Phong Thiên Dương, cô ta chỉ nghe hiểu lời nam sinh này nói.

Cậu ấy nói Đường Đường là chị họ của cậu ấy.

Lúc trước vẫn luôn không tìm thấy người, gần đây mới tìm về được.

Vì thế tại sao đột nhiên trên người Đường Đường lại có nhiều đồ hiệu như vậy, tại sao mỗi ngày đến trường đều có xe đưa rước, tất cả đã có câu trả lời.

Đám học sinh hôm nay đến xem náo nhiệt, xem từ đầu đến cuối, cảm thấy chuyện hôm nay như một bộ phim truyền hình vậy. Con gái nuôi bị ngược đãi từ nhỏ, con gái ruột ngang ngược bắt nạt con gái nuôi, kết quả sau khi lớn lên, mới phát hiện lúc trước con gái nuôi bị mắng là có người sinh không có người dạy, vốn dĩ không phải bị bao nuôi như Đường Tâm nói, mà là con gái nhà giàu bị thất lạc ở bên ngoài?

Mịa nó, thế này cũng kích thích quá rồi!

Đường Đường cũng quá may mắn rồi!

Không đúng, phải nói là lúc trước Đường Đường cũng quá khổ rồi, bây giờ cuối cùng cũng quay trở về nơi vốn có?

Tin tức này so với việc Đường Đường thi Tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối còn khiến người ta kích động hơn.

Xung quanh lại bắt đầu bàn tán, chỉ có Đường Tâm cô đơn đứng ở giữa,  giống như một chú hề vậy.

Thật không thể tin được.

Sao có thể chứ?

Đường Tâm chỉ tay vào Đường Đường hét lớn: "Chuyện này sao có thể, nếu như đó là thật, sao bọn họ không tìm chị về sớm hơn, chị đang lừa tôi, tôi...tôi biết rồi, chắc chắn là bây giờ chị cảm thấy thân phận chị quá xấu hổ, cho nên cố ý làm giả thân phận muốn lừa tôi..."

Phong Thiên Dương nhìn Đường Tâm với vẻ mặt không tin nổi, cho dù biết rằng Đường Tâm không như mình nghĩ, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta có thể nói ra lời khó nghe như vậy!

"Đường Tâm, cô quá đáng rồi..."

Phong Thiên Dương vừa mở miệng, Minh Lãng khó hiểu gãi gãi đầu: "Gì mà thân phận quá xấu hổ, Thân phận nhà họ Minh chúng tôi quá xấu hổ?"

Phong Thiên Dương:...

Cậu im miệng đi, thật không hiểu nổi tại sao nhà họ Minh có nhiều người thông minh như vậy, lại có một người như Minh Lãng.

Đường Đường không ngờ rằng Minh Lãng sẽ xuất hiện, nhưng không thể không nói Minh Lãng xuất hiện vừa đúng lúc, Đường Tâm đặt những ý nghĩ dơ bẩn nhất lên người cô, lại còn cho rằng những thứ bản thân nghĩ là đúng.

Mà hiện tại, vì Đường Tâm cứ cho rằng suy nghĩ của bản thân là đúng, nên chẳng khác nào cô ta tự lấy đá đập vào chân mình.

Hiện tại không có ai tin vào bất cứ lời nào của cô ta nữa.

Học sinh không phải đồ ngốc, hiện tại nghĩ lại, rõ ràng là Đường Tâm cố ý dắt bọn họ theo hướng suy nghĩ đó, cố ý để bọn họ hiểu nhầm Đường Đường. Một cô gái, bị nghĩ rằng là được người khác bao nuôi, như vậy thì ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô ấy cỡ nào chứ?

Huống hồ Đường Đường còn là người của công chúng.

Nếu như hôm nay không phải là do nam sinh đẹp trai mới chuyển đến đột nhiên xuất hiện, hẳn là Đường Đường thực sự sẽ bị hiểu nhầm ?

Lòng dạ Đường Tâm thực sự quá ác độc rồi.

Ngoại hình dễ thương như vậy, ai có thể nghĩ rằng cô ta là loại người như vậy chứ?

Đường Tâm muốn từ trong đám người này, tìm thấy một người tin cô ta, nhưng, một người cũng không có.

Ánh mắt mọi người nhìn cô ta đều là chán ghét, cô ta hiểu rõ rằng không có ai chào đón cô ta, cô ta cảm thấy bản thân có thể nghe thấy tiếng lòng của bọn họ.

Biến đi.

Đường Đường nhàn nhạt nhìn cô ta: "Còn có gì muốn nói sao?"

Đường Tâm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Đường Đường được đám người vây ở giữa, khuôn mặt méo mó, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám nói gì, cúi đầu chạy ra khỏi lớp.

Các bạn học nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô ta, bắt đầu bàn tán.

"Biết người biết mặt không biết lòng a, Đường Tâm thực sự quá đáng sợ rồi."

"Cậu ta với mẹ cậu ta đều đáng sợ, mẹ cậu ta vì Đường Đường thi tốt hơn Đường Tâm, liền không cho Đường Đường ăn cơm, cũng khó trách lúc trước lại có người tung tin nói Đường Đường học kém, bây giờ được nhận về mới bắt đầu đáp trả..."

Đám người bắt đầu tản đi, Phong Thiên Dương và Minh Lãng đến nói chuyện với Đường Đường, Đường Đường cười nói cảm ơn Minh Lãng.

Minh lãng cuối cùng cũng hiểu ra, hình như bản thân vừa giúp Đường Đường.

Minh Lãng có chút vui mừng.

Lúc trước sau khi xem chương trình xong, cậu ấy liền có chút thích Đường Đường, không có cách nào, con trai tầm tuổi này đối với cô gái xinh đẹp lại có thân hình đẹp thì hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Nhưng chị của cậu ấy lại mắng cậu ấy mắt kém, nói rằng thích loại nữ minh tinh như Đường Đường là quá kém, cậu ấy cũng không dám nhắc đến nữa.

Kết quả, có trùng hợp không chứ, Đường Đường đột nhiên trở thành chị họ của cậu ấy, cậu ấy còn có cơ hội được nhìn thấy cô ở khoảng cách gần.

Nhìn xong phát hiện, cô còn đẹp hơn cả trên TV.

Cậu ấy đột nhiên nhớ đến người anh em tốt Phong Thiên Dương hình như học cùng trường với Đường Đường, vì thế cậu ấy nói với cha mình rằng muốn đến đó, vốn tưởng rằng phải mất chút công sức, không ngờ rằng cha cậu ấy liền đồng ý luôn.

Còn bảo Minh Lãng hoà thuận với Đường Đường, thúc đẩy mối quan hệ chị em.

Mới đến trường mấy ngày, có rất nhiều thứ phải làm, hơn nữa gặp lại bạn tốt Phong Thiên Dương, nên hai người đều bận quậy điên cuồng, vì thế đến hôm nay mới đến tìm Đường Đường, kết quả không ngờ rằng đã vô tình giúp đỡ được Đường Đường.

Nice.

Sau khi nói chuyện một lúc, giờ ra chơi cũng sắp hết, Phong Thiên Dương và Minh Lãng chuẩn bị rời đi, Minh Lãng chợt nhớ ra gì đó, quay lại nói với Đường Đường: "Chị, hôm nay em với chị đi đến nhà chú nhỏ ăn cơm nha."

...hả?

Chuyện này cô không thể quyết định được!

Ai biết được liệu Minh Thiếu Diễm có đồng ý cho cậu đến nhà chơi không, khi Minh Thiếu Diễm gặp chú hai nhà họ Minh đến cả tiếng chú hai cũng không muốn gọi.

Nhưng Minh Lãng đã khoác vai Phong Thiên Dương vui vẻ đi xuống tầng rồi.

...bỏ đi, nhắn tin nói với Minh Thiếu Diễm một tiếng trước đã.

Qua sự việc ồn ào này, các bạn trong lớp lại nhìn Đường Đường bằng ánh mắt khác, mà đồng thời trên Tieba, càng náo loạn hơn.

[Xe sang, hoá ra người chống lưng cho Đường Đường, vậy mà lại là...]

Cái tiêu đề này thực sự là muốn bị chửi mà, nhưng mà các bạn học vẫn thực sự ấn vào nó.

Người đăng với tư cách là người đứng ở bên xem, miêu tả vô cùng chi tiết về sự việc hôm nay, cuối cùng còn dùng giọng điệu vô cùng hoảng sợ, nói cho mọi người một sự thật...

Thực ra Đường Đường là tiểu thư bị thất lạc bên ngoài.

Là thật đó, không phải đang đùa đâu.

Sự thật cuối cùng cũng được sáng tỏ.

Các bạn học vẫn luôn tin tưởng Đường Đường bày tỏ, từ hôm nay trở đi ai còn nói xấu về Đường Đường nữa, ông đây đánh c.h.ế.t hắn!

Phong Thiên Dương không mấy nghiêm túc lướt Tieba, nhíu mày nhìn người bạn hồi nhỏ Minh Lãng của mình đang vui vẻ bên cạnh, vẫn cảm thấy không chân thực.

"Người anh em." Phong Thiên Dương cất điện thoại: "Đường Đường thực sự là chị họ nhà cậu à."

"Cũng không phải là nhà tớ, mà là nhà chú nhỏ, nhưng đều là nhà họ Minh."

"Vậy sao cậu không nói sớm?"

Minh Lãng chớp chớp mắt: "Tớ không nói à, không phải là tớ đã nói với cậu là nhà tớ mới tìm lại được một người chị, và chị ấy đang ở đây sao?"

"Nhưng cậu không nói đó là Đường Đường a." Phong Thiên Dương muốn đánh cho Minh Lãng một cái, hắn không có chút hứng thú gì với chị của Minh Lãng, vì vậy khi nghe Minh Lãng nói như vậy, cậu ta cũng không hỏi gì thêm, kết quả ai có thể ngờ được rằng đó lại chính là Đường Đường?

"Cái này...quan trọng sao?" Minh Lãng cảm nhận được cơn tức giận của người bạn hồi nhỏ của mình, rụt rè hỏi.

"Không quan trọng sao?"

Phong Thiên Dương thiếu chút nữa gào lên.

Minh Lãng rụt cổ lại, lúc này mới kể trong nhà tìm thấy Đường Đường như thế nào, Minh Thiếu Diễm đón Đường Đường về như thế nào cho Phong Thiên Dương nghe.

Phong Thiên Dương lại xìu xuống.

Chẳng trách chiếc xe đón Đường Đường lại quen như thế, đó chẳng phải là xe của chú Minh sao?

Minh Thiếu Diễm quá nghiêm nghị, Phong Thiên Dương nghĩ đến khuôn mặt nghiêm nghị của Minh Thiếu Diễm liền có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy có chút vui mừng, bởi vì cha cậu ta có quan hệ không tồi với Minh Thiếu Diễm.

Chuyện làm ăn của nhà họ Phong ở nơi khác, hai năm nay bắt đầu thâm nhập vào giới giải trí, vẫn là nhờ Minh Thiếu Diễm giúp.

Đường Đường vậy mà là cháu gái của Minh Thiếu Diễm, duyên phận a duyên phận a.

Mà bên phía Đường Đường, tin nhắn gửi cho Minh Thiếu Diễm lúc ra chơi, nói đột nhiên Minh Lãng chuyển đến trường, còn nói muốn cùng đi về nhà ăn cơm.

Một lát sau Minh Thiếu Diễm trả lời lại.

[Biết rồi.]

Đường Đường cực kỳ cực kỳ bài xích chú hai chú ba nhà họ Minh, nên không thể không hoài nghi mục đích Minh Lãng tiếp cận cô, vốn dĩ cô định nói chuyện với Minh Thiếu Diễm một chút, nhưng Minh Thiếu Diễm trả lời lại như này.

Biết rồi là ý gì, rốt cuộc là có muốn Minh Lãng đến hay không?

Cho đến khi buổi chiều tan học, Đường Đường mới hiểu ra, sau khi tạm biệt với mấy người Đổng Ngọc, rồi lên xe, thì đã thấy Minh Lãng đã yên vị ngồi trên xe từ lâu, nhìn thấy cô lại vui vui vẻ vẻ gọi cô một tiếng “chị”.

Đột nhiên Đường Đường cảm thấy có chút đáng yêu, vì thế trả lời lại một tiếng: “Ây”.

Minh Lãng là một người rất hướng ngoại, không cần Đường Đường chủ động, đã pipa pipo rất nhiều: “Khá lâu em không đến nhà chú nhỏ rồi, thật sự rất nhớ món tôm rang muối tiêu của dì Trình... à không đúng, em quên không nói với dì Trình, aaaaaa bây giờ gọi điện có phải là muộn rồi không...”

Đường Đường:...lấy đâu ra lắm lời vậy nhỉ.

Đường Đường chỉ có thể lớn tiếng ngắt lời Minh Lãng đang lải nhải, chuyển chủ đề: “Chị thấy cậu khá thân với Phong Thiên Dương, các cậu quen biết từ trước rồi à?”

“Đương nhiên là quen biết rồi.” Ánh mắt Minh Lãng sáng ngời nhìn Đường Đường, đột nhiên Đường Đường có chút hối hận vì sao lại chủ động nhắc tới cái này, không kịp ngăn lại, Minh Lãng đã nói: “Nhà họ Phong với nhà họ Minh vốn dĩ có quan hệ làm ăn, mọi người đều khá thân, hồi nhỏ quan hệ của em với Thiên Dương thực ra không tốt lắm, lúc tiểu học cậu ấy còn cướp bạn gái của em, hai đứa em suýt chút nữa là đánh nhau.”

Tình yêu gà bông hồi tiểu học, Đường Đường nghe thấy chuyện này suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cậu ấy xin lỗi em, sau đó cậu ấy nạp kim cương xanh ở QQ 1 năm cho em, vậy nên em liền tha thứ cho cậu ấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-bao-boi-cua-nam-phu/chuong-32.html.]

Đường Đường:...

Hình như cô có chút hiểu nhầm về Minh Lãng rồi.

Nếu như chú hai nhà họ Minh thật sự muốn cho người tiếp cận cô, cũng tuyệt đối không phải là một người ngốc như vậy.

Khi về đến nhà, sau khi Minh Lãng nhìn thấy dì Trình, liền phi tới như một chú chim nhỏ, làm nũng hỏi dì Trình có làm món tôm rang muối tiêu không, dì Trình nhéo mặt Minh Lãng: "Thiếu Diễm nói buổi tối cháu sẽ qua đây, nên dì đặc biệt làm cho cháu rồi, đợi chú nhỏ của cháu về là có thể ăn rồi."

Minh Lãng hoan hô một tiếng rồi cùng đi vào phòng bếp, Đường Đường ngơ ngác, quay đầu lại nghe thấy tiếng bước chân, đúng lúc nhìn thấy Minh Thiếu Diễm đang đi vào.

Minh Thiếu Diễm thấy Đường Đường ngơ ngác, bước tới giải thích: "Minh Lãng khác với bọn họ."

Đúng là không giống, Đường Đường có thể nhìn ra.

Lúc ăn cơm, bởi vì có Minh Lãng ở đây, quy định ăn không nói ngủ không nói của Minh Thiếu Diễm biến thành đồ trang trí, Minh Lãng cứ nói luyên thuyên không ngừng, có điều chắc là cậu ấy biết Minh Thiếu Diễm không thích ồn ào như vậy, nên không dám nói chuyện với Minh Thiếu Diễm, vì thế Đường Đường trở thành người bị hại.

"Chị, chị ăn nhiều chút, chị xem chị gầy như vậy."

"Đây đây chị thử món tủ của dì Trình." Nói xong gắp một con tôm cho Đường Đường.

Minh Thiếu Diễm đang ăn bỗng dừng lại, lạnh lùng nhìn Minh Lãng, Minh Lãng giật mình, lắp bắp nói: "Sao, sao vậy ạ?"

"Không có gì."

"Ồ." Minh Lãng thở phào một hơi, lại chuẩn bị nói chuyện với Đường Đường, kết quả vừa mở miệng liền nghe thấy Minh Thiếu Diễm nói:

"Ăn cơm cũng không chặn được miệng của cháu?"

Minh Lãng ấm ức.

Chú, bình thường không phải chú không quản cháu sao? Hôm nay làm sao vậy?

Nhưng vẫn là do sợ Minh Thiếu Diễm, nên rụt cổ lại, nhỏ giọng nói với Đường Đường: "Chị thử xem, thực sự ngon lắm đó.", vừa nói vừa lén liếc mắt sang nhìn Minh Thiếu Diễm.

Đường Đường: "...cảm ơn."

Ngày nào chị cũng ở nhà, dì Trình cũng hay nấu món này, thực sự không cần cậu giới thiệu, vì thế ngay lúc Minh Lãng đang háo hức muốn gắp cho Đường Đường một cái, Đường Đường liền từ chối: "Cậu thích ăn thì ăn nhiều chút, không cần để ý đến chị."

"Được rồi." Minh Lãng nhét con tôm trên đũa vào miệng, rồi nhìn về phía Minh Thiếu Diễm, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như không còn đáng sợ như vừa rồi nữa.

Chú nhỏ vẫn đáng sợ như ngày nào, Minh Lãng đang thầm nghĩ, đột nhiên nhớ đến gì đó nhìn Đường Đường một cái.

Đường Đường ngày nào cũng sống chung với chú nhỏ, thực sự là quá thảm rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Đường cảm thấy hơi no, vốn muốn lên phòng tập một lát, nhưng vì Minh Lãng đang ở đây, nên cô lùi một bước lại, đi ra ngoài chạy bộ một lúc.

Sau khi chạy xong, cô quay lại phòng khách, Minh Thiếu Diễm đang đọc sách, Minh Lãng đang chơi điện thoại, Đường Đường nhìn một cái, phát hiện Minh Lãng đang chơi game, với trang phục phiên bản giới hạn, đáng tiếc tỉ số 0-8.

Gà quá, không hề nói quá chứ, cô nhắm mắt cũng không bao giờ chơi gà như vậy.

Đường Đường lắc lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Minh Thiếu Diễm, lúc này cô mới phát hiện Minh Thiếu Diễm đang đeo kính!

Trang bị tiêu chuẩn của kẻ mặt người dạ thú(*), kính gọng vàng.

(*) chỉ những người bên ngoài trông lịch sự nho nhã nhưng bên trong thì xấu xa ác độc.

Kính gọng vàng rất kén người, người nào đẹp thì sức quyến rũ tăng lên vô hạn, nhưng người nào xấu thì không có xấu hơn chỉ có xấu nhất, không những xấu mà còn quê mùa.

Còn Minh Thiếu Diễm, là một người rất đẹp trai, khi đeo kính gọng vàng thì thuộc loại đặc biệt đẹp trai.

Minh Thiếu Diễm vốn là người kiệm lời, nhưng lạnh lùng quá mức khiến người ta cảm giác người sống chớ gần, nhưng khi đeo kính gọng vàng lên, khiến vẻ lạnh lùng giảm đi rất nhiều, nhiều thêm phần nho nhã, thêm vài phần cấm dục.

Này cũng phù hợp quá rồi.

Cô rất thích kiểu này, nên Đường Đường không nhịn được nhìn thêm vài cái.

Làm sao Minh Thiếu Diễm có thể không chú ý tới ánh mắt của Đường Đường chứ, hắn đặt sách xuống, nheo mắt: "Sao thế?"

Khi hắn nheo mắt lại, khí chất đó càng rõ hơn rồi, Đường Đường thực sự muốn đề nghị Minh Thiếu Diễm đeo kính thường xuyên hơn, nhưng không dám nói.

"Cháu chưa thấy chú đeo kính bao giờ." Đường Đường nói: "Có chút mới lạ."

Minh Thiếu Diễm nhíu mày: "Không đẹp à?"

"Không không không." Đường Đường vội vàng nói: "Rất đẹp ạ."

Minh Thiếu Diễm ngước mắt lên nhìn Đường Đường một cái, sau đó cụp mắt xuống, khoé môi hơi cong lên một chút.

Đường Đường không dám nói chuyện với Minh Thiếu Diễm nữa, vừa chạy bộ xong, lúc này mới thấy có chút nóng, Đường Đường vô thức phe phẩy cổ áo, dùng tay quạt quạt, thầm nghĩ một lúc nữa sẽ đi tắm.

Minh Thiếu Diễm vừa ngẩng đầu, ánh mắt đúng lúc rơi vào cổ áo sơ mi của Đường Đường, nhìn thấy xương quai xanh tuyệt đẹp của cô.

Thiếu nữ có làn da trắng, cổ thon, xương quai xanh gợi cảm, Minh Thiếu Diễm vội vàng quay đầu đi, kết quả vừa quay sang liền nhìn thấy Minh Lãng cũng đang nhìn Đường Đường.

"Chị nóng sao?"

"Nóng..."

Đường Đường chưa nói hết, liền nghe thấy Minh Thiếu Diễm nói: "Hôm nay nhiệt độ giảm, nóng cái gì mà nóng."

Đường Đường vội vàng sửa lời: "Không nóng."

"Nếu không nóng, thì mặc quần áo hẳn hoi vào."

??? Sao quần áo của cô lại không hẳn hoi rồi? Cúc áo vẫn đang cài đủ, nhưng nghĩ đến việc bình thường Minh Thiếu Diễm đều cài đến tận nút áo trên cùng, Đường Đường lại im lặng.

Im lặng cài lên nút áo trên cùng.

Minh Thiếu Diễm:...

Hắn cũng không phải là có ý này, nhưng nếu giờ mà sửa lời, thì ở trước mặt hai tiểu bối, hắn không làm được, cuối cùng chỉ có thể để Đường Đường lên tầng làm bài tập.

Minh Lãng kinh ngạc nói: "Còn làm bài tập gì vậy?"

Minh Thiếu Diễm lạnh lùng nhìn Minh Lãng một cái: "Bởi vì không muốn thi được 38 điểm môn toán như cháu."

Minh Lãng làm động tác khoá miệng lại, cậu ấy sai rồi, cậu ấy không nên nói giúp Đường Đường, cậu ấy nói mà sống cùng với chú nhỏ thực sự là quá thảm rồi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cha của Minh Lãng gọi điện đến, hỏi cậu ấy ở với Minh Thiếu Diễm và Đường Đường như thế nào rồi, Minh Lãng nghĩ một chút rồi nói: "Chú nhỏ quá hung dữ, chị Đường Đường cũng không dám nói chuyện, ài, chị Đường Đường đáng thương quá."

Đầu bên kia rất vui vẻ, xem ra để con trai vào trường trung học trực thuộc quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn.

Chớp mắt, kì học đầu tiên của lớp 12 sắp kết thúc rồi.

Từ ngày đó Đường Tâm đã bỏ học hẳn, mọi người bàn tán 1,2 ngày xong thì cũng dần quên cô ta. Đường Tâm thực chất là một người rất hiếu thắng, cô ta không chịu được sự chế giễu mỉa mai của mọi người, vì thế chắc chắn sẽ không đến trường nữa, huống hồ, mẹ Đường bây giờ, cũng không đủ khả năng để chi trả chi phí cao của trường Trung học trực thuộc nữa rồi.

Công ty mà Đường Vân Đức để lại, mẹ Đường quản lý mười mấy năm, doanh thu không những không tăng mà còn đi xuống, mẹ Đường và Đường Tâm muốn quay lại cuộc sống tốt đẹp ngày trước, đã không thể được nữa rồi.

Vào ngày Giáng sinh, Đường Đường nhận được rất nhiều táo từ người cô quen biết lẫn không quen biết, lúc về nhà buổi tối Đường Đường mang về một đống táo, dì Trình lo lắng cầm lấy đống táo, suy nghĩ xem có nên làm nước ép táo không, nhiều táo như vậy sao có thể ăn hết được chứ.

Đường Đường lại lấy từ trong cặp sách ra một quả táo, cái này là do hôm nay cô cố ý chọn ra, chọn ra quả táo đỏ đẹp nhất, sau khi ăn cơm xong, Đường Đường đưa quả táo tặng cho Minh Thiếu Diễm.

"Chú nhỏ, Giáng sinh vui vẻ." Đường Đường tặng một quả táo rẻ tiền này cho Minh Thiếu Diễm, thực ra cô muốn tặng cái gì đó đắt hơn, nhưng lại nghĩ rằng Minh Thiếu Diễm cũng không thiếu những thứ đó, cuối cùng chạy đi cùng bạn học chọn quả táo này.

Minh Thiếu Diễm không hề chê:

"Vào phòng xem đi."

"Hả?"

"Quà Giáng sinh."

Đường Đường chạy về phòng ngủ, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một chiếc chìa khoá, bên trên có logo cây đinh ba.

Nhất thời cô kinh ngạc đến mức suýt chút nữa liền vứt nó đi.

Một quả táo, đổi được một chiếc xe của Minh Thiếu Diễm.

Đường Đường bối rối.

Làm sao giờ làm sao giờ, ân tình lần này lớn rồi, vốn dĩ cô không phải là cháu gái của Minh Thiếu Diễm, quà như này thực sự không có cách nào nhận được.

Đường Đường chạy xuống tầng gõ cửa phòng Minh Thiếu Diễm.

"Chú nhỏ, cái này cháu thực sự không thể nhận."

"Sao vậy?"

"...quá đắt rồi."

"Không đắt." Minh Thiếu Diễm đi vào phòng: "Không cần thấy áp lực."

Hãy follow fanpage: Wy nhee!!!

Sao có thể không áp lực!!!

"Cháu thực sự không cần, chú nhỏ, ngay cả bằng lái cháu cũng không có."

"Có thời gian thì từ từ học là được, xe cứ để ở đó, khi nào học xong rồi lái."

Quà tặng đi cũng giống như nước đổ đi vậy, bất kể Đường Đường nói cái gì, Minh Thiếu Diễm cũng không có ý định lấy lại món quà, mắt thấy hắn sắp tức giận, Đường Đường không dám nói nữa, chỉ có thể cầm chìa khoá quay về tầng 3.

Nếu như còn không quay về...

Vậy thì chỉ có thể nhanh chóng kiếm tiền, kiếm nhiều tiền, sau đó mua lại một cái cho Minh Thiếu Diễm thôi...

Nếu không thực sự sẽ cảm thấy tội lỗi.

Nghĩ đến việc kiếm tiền, Đường Đường liền gọi điện cho Dana, hỏi chị ấy xem bao giờ chương trình tạp kĩ kia bắt đầu.

"Ngày thứ ba sau khi em thi xong, chương trình chuẩn bị công bố cuối cùng là em tham gia, cũng cũng chính là trước khi em vào đoàn 1 ngày."

"Còn cát-xê thì sao?"

Em quan tâm cát-xê làm gì, lẽ nào Minh tổng còn có thể thiếu tiền tiêu vặt của em, Dana không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Em là người mới, nên thấp hơn những người khác nhiều, trước thuế là 500 vạn, cho cả 1 tập."

Không được a, Đường Đường cúp điện thoại.

Tất cả xe của Minh Thiếu Diễm hầu hết toàn 8 con số.

Sầu.

Xem ra sau khi thi đại học xong, cô phải nhện nhiều phim hơn để kiểm nhiều tiền hơn, nếu không ngay cả xe cho Minh Thiếu Diễm cô cũng không mua nổi.

Có mục tiêu liền có động lực, sắp hết học kì, sắp tham gia chương trình tạp kĩ, Đường Đường càng ngày càng muốn nhanh tham gia chương trình nhanh kiếm tiền, Minh Thiếu Diễm lặng lẽ nhìn vẻ mặt hưng phấn của cháu gái mình.

Còn nói là không phải vì Bách Thần.

Xem cháu đang phấn khích thế nào kìa.

Cuối cùng kỳ thi cuối kỳ kết thúc, số điểm của Đường Đường cao hơn lần trước mười điểm. Lần này, các bạn cùng lớp không còn nghi ngờ thành tích của Đường Đường nữa, Đường Đường đạt được thứ hạng mười hai trong lớp.

Sau khi về nhà, hai ngày nữa chính là lúc đi tham gia chương trình tạp kĩ rồi, Đường Đường kéo một cái vali lớn, bắt đầu thu dọn quần áo, mà cùng lúc đó, cuối cùng chương trình tạp kĩ cũng công bố tên vị khách mời cuối cùng.

Đường Đường.

Sau một tháng yên ắng, Đường Đường lại một lần nữa thành công làm Weibo bùng nổ.

Mà Bách Thần - người đang vui vẻ chuẩn bị đi du lịch cùng nữ thần, sau khi lướt được tin tức này, hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn ta biết mà, Đường Đường chắc chắn sẽ không buông tha hắn ta đâu.

Sao hắn ta thảm như vậy chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận