Xuyên thành bảo bối của nam phụ
Chương 23
Cô cả Minh kể cho Đường Đường một câu chuyện.
Trong chuyện, “cha ruột” của Đường Đường – Minh Thiếu Phạm, là Đại thiếu gia của nhà chính, được cha mẹ yêu thương, thực sự rất được sủng ái, còn Minh Thiếu Diễm, là ngoài ý muốn, lại vì từ nhỏ tới lớn vừa đáng ghét, vừa cứng ngắc, ngoại trừ mẹ của Minh Thiếu Diễm ra, mọi người đều không thích hắn.
Vì thế mà Minh Thiếu Diễm ghen tị với anh trai ruột của mình, mà anh trai thì rất yêu thương em trai, thậm chí còn liều mạng để cứu em trai khi Minh Thiếu Diễm bị rơi xuống nước, nhưng Minh Thiếu Diễm thì không có chút biết ơn cứu mạng của anh trai mình. Sau này Minh Thiếu Phạm gặp được mẹ ruột của Đường Đường, vừa gặp đã yêu nên muốn cưới bà về nhà, nhưng biết rằng người nhà chắc chắn không đồng ý vì thế vẫn luôn giấu diếm, Minh Thiếu Diễm vô tình biết được chuyện này, ngay lập tức về nói với cha mình.
Đúng như dự đoán, nhà họ Minh chắc chắn không đồng ý, ngầm đe dọa mẹ Đường Đường rời khỏi Minh Thiếu Phạm, thế nên mẹ Đường Đường đang mang thai Đường Đường liền rời đi. Minh Thiếu Phạm vừa buồn vừa tức giận đuổi theo người yêu, kết quả không may bị tai nạn xe hơi, mà Minh phu nhân cũng chính là mẹ ruột của Minh Thiếu Diễm, bởi vì không yên tâm nên đã đuổi theo, cũng gặp tai nạn xe, không có cách nào cứu được.
Nếu như không phải hắn còn nhỏ nhưng tâm tư ác độc, thì mẹ của cháu cũng sẽ không...”
Cô cả lại nghẹn ngào nói: “Mẹ cháu mất rồi, nhưng hắn vẫn trách cha cháu hại c.h.ế.t chị dâu, à chính là bà nội của cháu, vẫn luôn ghi hận nhiều năm như vậy...cháu là con gái của Thiếu Phạm, hắn sao có thể thật tâm đối xử tốt với cháu, hắn đối xử tốt với cháu để làm gì, ai mà biết được, cô thực sự lo cho cháu...”
Nếu như không phải là biết một chút sự thật, Đường Đường cảm thấy bản thân thực sự sẽ tin vào cái câu chuyện cẩu huyết này.
Dù sao thì thật giả lẫn lộn, nhưng một số chỗ rất đáng để xem xét.
Đường Đường nghe xong, sắc mặt tái nhợt, môi khẽ run lên, cô cả Minh nhìn thấy, không nhịn được thầm thấy vui.
Quả nhiên là tin rồi, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, dễ dàng tin vào lời người khác, huống hồ bà ta còn là trưởng bối trong nhà.
Hơn nữa cũng chỉ có một tháng, Minh Thiếu Diễm thực sự có thể cùng với cháu gái thân thiết hơn sao?
Đường Đường nắm chặt tay, cắn môi trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nếu đã như vậy, thì sao chú nhỏ lại phải đón cháu về...”
“Còn không phải là vì hắn luôn đề phòng người trong nhà sao.” Cô cả Minh vẻ mặt tức giận: “Chúng ta biết được tin tức về cháu, ngay lập tức muốn nhanh chóng đón cháu về, hắn luôn cảm thấy chúng ta đón cháu về không có ý tốt, cháu nói xem, mọi người đều họ Minh, đều là người một nhà, vậy mà phòng chúng ta như phòng trộm vậy.”
Cô cả Minh tức giận mắng Minh Thiếu Diễm một lúc, một đám cô dì bên cạnh cũng có chung mối thù địch, người nào cũng nói rằng Minh Thiếu Diễm không hiểu chuyện.
“Đường Đường à.” Cuối cùng cô cả cũng mắng xong, lại thở dài nhẹ giọng nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, Minh Thiếu Diễm đón cháu về là vì đề phòng chúng ta, bây giờ đối tốt với cháu, là vì muốn cháu ngoan ngoãn nghe lời, đừng nhòm ngó gì đến cổ phần của Thánh Ngu...”
“Cổ phần của Thánh Ngu?” Đường Đường kinh ngạc kêu lên.
“Cô biết ngay là cháu không biết gì về chuyện này mà.” Cô cả Minh đau lòng nhìn Đường Đường: “Lúc đó ông nội cháu chuẩn bị đưa Thánh Ngu giao cho cha cháu, bây giờ cháu quay lại rồi, cháu là con gái của Thiếu Phàm, cháu ít nhất cũng lấy được 25% cổ phần của Thánh Ngu, đứa trẻ ngốc này, lại thực sự cái gì cũng không biết...”
Khó trách Đường Đường trong sách lại d.a.o động.
25% cổ phần của Thánh Ngu, ai không ao ước.
Nhưng mà nói như vậy, Minh Thiếu Phạm c.h.ế.t rồi, Minh lão gia cũng không biết Minh Thiếu Phạm bên ngoài còn có con gái, sao có thể để lại cho Đường Đường nhiều cổ phần như vậy.
Cho dù Minh lão gia thực sự không thương Minh Thiếu Diễm, nhưng đây lại là đứa con duy nhất, không giao tài sản cho hắn thì giao cho ai.
Nhưng Đường Đường lại thực sự tin vào chuyện đó, thực sự cảm thấy Minh Thiếu Diễm cướp cổ phần của cô ấy, cướp tiền của cô ấy, hợp tác với chi hai chi ba đối đầu với Minh Thiếu Diễm.
Các cô dì nhà họ Minh, liếc nhìn thấy vẻ trầm mặc của Đường Đường, nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên ý cười.
Lúc trước bọn họ còn lo lắng Đường Đường thông minh, không dễ lừa, nhưng sau này điều tra qua Đường Đường, phát hiện chỉ là một đứa vô tích sự ngay cả chương trình cấp ba cũng không theo kịp, sau này khi lên chương trình tuyển chọn, phát hiện ra rằng lại còn là một đứa ngu ngốc nói chuyện không suy nghĩ.
Không thông minh, vậy thì càng dễ lừa.
Không thông minh lại còn muốn được nhiều, vậy thì càng dễ lừa.
Vừa hay Đường Đường đều hội tụ cả.
Các cô dì nhà họ Minh lo lắng bồn chồn đưa Đường Đường vào, sau đó mặt mày rạng rỡ đưa cô ra.
Minh Thiếu Diễm đang ngồi trên sofa uống trà, vừa nhìn thấy các cô dì Minh mặt mày đều rạng rỡ, và Đường Đường thì đang bị mấy người này vây ở giữa.
Đường Đường do dự liếc nhìn hắn một cái, tay cầm cốc trà của Minh Thiếu Diễm hơi run lên.
Lòng dần dần trùng xuống.
Thực ra hắn có thể từ chối chú hai Minh, không đưa cô đến đây, thực ra sớm đoán được ra rồi.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại mang một tia hi vọng, vậy nên hắn vẫn mang Đường Đường đến đây.
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy Đường Đường bị các cô dì lôi kéo, nhìn thấy ánh mắt không thể nói rõ của cô, bàn tay cầm cốc trà của Minh Thiếu Diễm dần siết chặt lại.
Thất vọng.
Không hơn.
Nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Còn biểu cảm trên mặt của những người khác lập tức trở nên vui vẻ.
Phản ứng hiện tại của Đường Đường, với lúc vừa vào hoàn toàn khác nhau.
Chú hai Minh hài lòng mỉm cười, ông ta nói mà, Đường Đường chỉ là một con bé con mới có mười mấy tuổi, căn bản là không cần lo lắng.
Cô cả Minh liếc nhìn Minh Thiếu Diễm một cái, nói với Đường Đường: “Không dễ gì mới đến một lần, hay là ở lại thêm chút đi.” Nói rồi nhìn Minh Thiếu Diễm một cái: “Nếu Thiếu Diễm có việc thì về trước đi, đến lúc đó chị bảo tài xế trở Đường Đường về.”
“Không cần.” Minh Thiếu Diễm bỏ cốc trà xuống đứng lên: “Cuối tuần nó còn phải học thêm.”
Cô cả Minh bất mãn: “Học thêm cái gì, không dễ gì cuối tuần mới được nghỉ, em đây là quản nó quá chặt rồi. Được rồi được rồi, nhìn Đường Đường khó xử như vậy tôi cũng không nhẫn tâm, muốn về thì về đi, lúc nào rảnh lại đến chơi.”
Nói xong lại véo má Đường Đường.
Đường Đường cảm thấy cả người nổi da gà, không thể ở lại lâu hơn nữa, vội vàng gật đầu rồi đi theo sau Minh Thiếu Diễm, đi ra ngoài.
Sau khi bóng lưng của hai người biến mất, cô cả Minh cười nói với chú hai chú ba Minh: “Trẻ nhỏ đúng là nói cái gì tin cái nấy.”
“Vốn dĩ còn chưa nhìn thấy thế giới này rộng lớn như thế nào, thì làm sao mà hiểu được nhiều như thế.”
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi cười nói: “Có điều đúng là rất xinh đẹp.”
“Xinh đẹp thì có tác dụng gì.” Cô gái lúc trước luôn có thái độ không tốt với Đường Đường trừng mắt nhìn thanh niên đó: “Xinh đẹp có thể mài ra cơm ăn à?”
qua phở bò: Wy trò chuyện cùng tui nha!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-thanh-bao-boi-cua-nam-phu/chuong-23.html.]
“Không thể không thể.” Đám người bật cười, dỗ dành cô gái kia một lúc mới sôi nổi quay lại biệt thự.
So với sự náo nhiệt bên kia, thì Minh Thiếu Diễm bên này lại quá yên tĩnh.
Minh Thiếu Diễm của lúc trước cũng rất im lặng, nhưng sự im lặng lúc này cực kỳ không giống lúc trước, khó khăn lắm quan hệ mới tốt hơn một chút, bây giờ lại như bị đóng băng vậy.
Đường Đường cẩn thận quan sát biểu cảm của Minh Thiếu Diễm một hồi, rồi gọi Minh Thiếu Diễm một tiếng.
Minh Thiếu Diễm dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại: “Có gì về nhà nói.”
Được thôi, Đường Đường ngồi lại, cũng tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Về đến nhà, dì Trình vội vàng tiến tới, vẻ mặt Minh Thiếu Diễm lạnh lùng lên tầng, dì Trình nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng, nhưng không dám trực tiếp hỏi.
Đường Đường lên tầng thay quần áo, sau đó xuống nhà, dì Trình vội vàng hỏi cô: “Làm sao thế này?”
“Sao là sao ạ?”
“Sao vừa quay về lại ra ngoài rồi.” Dì Trình lo lắng nói: “Lại còn tự mình lái xe đi nữa.”
Ra ngoài?
Minh Thiếu Diễm?
Đường Đường sửng sốt.
Sau đó không chắc chắn nghĩ, chắc là có chuyện gấp, chắc không liên quan gì đến cô nhỉ...
Cô còn chưa đủ để khiến Minh Thiếu Diễm tức giận như vậy...
Hơn nữa, là do cô cố ý diễn kịch để lừa cô cả Minh a!
Minh Thiếu Diễm cũng không rõ tại sao bản thân lại muốn ra ngoài.
Không phải tức giận, không nghiêm trọng như vậy, sau khi phóng xe đi, Minh Thiếu Diễm mới ý thức được, hắn thật sự không muốn đối mặt với Đường Đường.
Dáng vẻ vừa rồi của Đường Đường, vừa nhìn là biết tại sao, thậm chí Minh Thiếu Diễm có thể đoán được cô nghe thấy những lời gì.
Lúc nãy Đường Đường muốn nói chuyện với hắn, lúc Minh Thiếu Diễm nhắm mắt, hắn đang nghĩ Đường Đường muốn nói với hắn cái gì.
Hắn có thể phủ nhận rất nhiều thứ, nhưng có những thứ không muốn phủ nhận, ví dụ như hắn thực sự chán ghét cha mẹ của Đường Đường, lại ví dụ như mục đích lúc mới đón cô về, chính là để đối địch với chú hai chú ba.
Hắn không muốn phủ nhận, nhưng cũng không muốn nói cho Đường Đường.
Cô cháu gái mà hắn mới quen được một tháng, giờ đây Minh Thiếu Diễm mới nhận ra, bản thân vậy mà sẽ để ý ánh nhìn của cô, hắn vậy mà sẽ thất vọng vì cô.
Đương nhiên những cái này không quan trọng.
Quan trọng là, một khi có thất vọng, chỉ cần Đường Đường có cái nhìn khác thôi, thì đứa cháu gái này, hắn liền phải xem xét xem có nên tiếp tục để cô ở bên cạnh hay không.
Điện thoại di động vang lên, Minh Thiếu Diễm nhấc máy, là người bạn bình thường có quan hệ không tồi gọi hắn đi uống rượu.
Chiếc xe dừng bên đường một lúc, rồi lại chầm chậm phóng đi.
Đường Đường ở nhà xem sách toán, sau đó làm một đống câu hỏi, cuối cùng ghi nhớ bản đồ hổi lâu, kết quả lúc ăn cơm chiều Minh Thiếu Diễm vẫn chưa quay về.
Vì thế cô chạy bộ một lúc rồi đi tắm, lúc đi xuống nhà, dì Trình nói Minh Thiếu Diễm vừa trở về.
Đường Đường vội vàng lên lầu gội đầu, thay quần áo rồi đi xuống tầng, đứng trước cửa phòng ngủ của Minh Thiếu Diễm, đột nhiên thấy căng thẳng.
Cô chưa từng vào phòng ngủ của Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường gõ gõ cửa, nhưng không có động tĩnh.
Đợi một lúc, Đường Đường lại gõ mạnh hơn, nhưng gõ một hồi vẫn không có động tĩnh, đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi nhé, Đường Đường đang định quay về lấy điện thoại gọi, thì cánh cửa cạch một tiếng mở ra.
Minh Thiếu Diễm hiếm khi không ăn mặc chỉnh tề, tóc ướt mặc áo choàng tắm, sắc mặt không tốt mở cửa: “Sao...”
Chưa kịp nói xong, hắn đã nhìn thấy người gõ cửa không phải là dì Trình mà là Đường Đường, phản ứng đầu tiên là tóm chặt lại chiếc áo choàng tắm lộ ra nửa ngực, hít một hơi thật sâu: “Có chuyện gì.”
Đường Đường không ngờ rằng là Minh Thiếu Diễm đang tắm, xấu hổ rút tay lại, lúng túng đáp: “Chú tắm trước đi, lát nữa cháu quay lại.”
Minh Thiếu Diễm nhìn khuôn mặt Đường Đường, sự khẩn trương vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn rút đi, có thể là có chuyện gì đó vội vàng muốn nói với hắn, có thể là bởi vì gõ cửa nhưng mãi không mở cửa nên vội vàng, Minh Thiếu Diễm nheo mắt nhìn chằm chằm Đường Đường, đột nhiên lùi lại hai bước: “Vào trước đi.”
Sau đó lại vào phòng tắm: “Đợi tôi 5 phút.”
Đường Đường vội vàng gật đầu: “Vâng!”
Đường Đường bước vào phòng ngủ, được trang trí theo tông màu lạnh, vừa bước vào liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, chiếc sofa, bàn toàn bộ đều được sắp xếp gọn gàng.
5 phút sau, Minh Thiếu Diễm đúng giờ ra khỏi phòng tắm, áo choàng tắm trên người đã được thay, tóc cũng đã sấy khô, lúc này đang rủ xuống che đi vầng trán, trông trẻ ra vài tuổi, khí chất cũng ôn hòa hơn nhiều.
Minh Thiếu Diễm nhìn cánh cửa đang đóng hờ, cau mày đi tới đóng cửa lại, lúc này mới quay lại đi đến ngồi lên chiếc sofa bên cạnh Đường Đường: “Đến làm cái gì?”
Hỏi hắn rằng có phải là vốn dĩ không muốn đón cô về phải không, hay là hỏi hắn rốt cuộc nghĩ thế nào về Minh Thiếu Phạm, Minh Thiếu Diễm trầm mặc nghĩ.
Đường Đường vẻ mặt mới lạ nhìn hình ảnh hiếm hoi này của Minh Thiếu Diễm, ồ một tiếng, ho một cái rồi nghiêm túc nói với Minh Thiếu Diễm:
“Đến mật báo.”
<> Tác giả có lời muốn nói:
Minh thiếu: Đây là cháu gái bảo bối vô song gì vậy??
-------------
Chúc cả nhà năm mới vui vẻ, an khang, thịnh vượng nhó!!!^.^