Xuyên thành bảo bối của nam phụ

Chương 25

Đến hiện tại Đường Tâm vẫn không biết tại sao lại biến thành như vậy.

Lúc đó cô ta hoảng rồi tranh cãi với Đường Đường, trên đường về nhà sau khi bình tĩnh lại, mới cắn môi mở bản di chúc trên mạng ra.

Cho dù cô ta không học luật, nhưng giờ phút này Đường Tâm cũng không thể lừa dối bản thân rằng, bản di chúc này là giả được.

Cha đã để lại cho Đường Đường 40% tài sản, điều này là sự thật, mà mẹ đã biết chuyện này từ lâu, nhưng lại luôn không nói cho cô ta, cái này cũng là thật.

Đường Tâm nắm chặt điện thoại, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.

Thực ra cô ta nên tin điều này từ lâu rồi, tin rằng cha để lại tài sản cho Đường Đường nhiều như vậy, bởi vì lúc cha còn sống, người cha thương nhất là Đường Đường chứ không phải cô ta.

Cha thương Đường Đường như vậy, sao có thể không để lại tài sản cho Đường Đường chứ, là cô ta bao nhiêu năm như vậy cũng không muốn tin, vì thế lúc mẹ hứa, cô ta nghĩ cũng không nghĩ liền tin luôn.

Nhưng mà tại sao chứ.

Rõ ràng cô ta mới là con gái ruột của cha, tại sao cha lại đối xử với Đường Đường còn tốt hơn cô ta?

Đường Đường không phải chỉ là một đứa con nuôi thôi sao?

Đường Tâm vùi mặt vào đầu gối, nhớ đến ánh mắt trào phúng của các bạn trong trường vừa nãy, nhớ đến hành động vây quanh bảo vệ Đường Đường, trong lòng không kìm được lại dâng lên một nỗi hận.

Càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng đau lòng, đột nhiên lại nhớ đến câu nói hôm đó của Đường Đường.

Đường Tâm đột nhiên mở to mắt, sau khi xuống xe vội vàng chạy về nhà.

Mẹ Đường cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, bà ta tưởng rằng chỉ cần bà ta không nói ra chuyện di chúc, luật sư đó không nói, thì chuyện này vĩnh viễn sẽ mục rữa trong bụng, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều biết.

Hôm nay lúc đến công ty, ánh mắt tất cả mọi người nhìn bà ta đều kỳ quái, em trai bà ta vội vội vàng vàng chạy qua đưa tin tức cho bà ta xem, Mẹ Đường như bị đánh cho đến ngây ngốc tại chỗ.

Lúc chồng c.h.ế.t để lại công ty cho bà ta, Mẹ Đường uy phong nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy mất mặt, mất mặt đến nỗi không thể ở lại công ty.

Bà ta vội vàng về nhà, thì lại gặp được mấy mụ già đang ngồi chơi bài, khi nhìn thấy bà ta vẻ mặt đều kỳ quái.

Mẹ Đường tức đến xanh mặt, bước lên tầng mở cửa, con gái vốn dĩ nên ở trường giờ đây lại đang khóc đỏ mắt, thấy bà ta bước vào vội vàng chạy tới hỏi bà ta có chuyện gì xảy ra.

Mất mặt trước mặt con gái, khiến mẹ Đường càng xấu hổ hơn so với mất mặt ở bên ngoài, mẹ Đường lúng túng không biết nên giải thích như thế nào, thì nghe thấy con gái đột nhiên hỏi bà ta:

“Mẹ, lời Đường Đường nói hôm đó.”

Vừa nhắc đến Đường Đường, mẹ Đường hận đến ngứa răng: “Lời gì?”

“Chị ta nói...” Đường Tâm do dự một lúc: “Chị ta bảo con về hỏi mẹ, rằng lúc đó ba vì cái gì mới nguyện ý kết hôn với mẹ, còn có...còn có rốt cuộc là vì sao mẹ...mới sinh ra con...”

Mẹ Đường đột nhiên cảm thấy như rơi vào hầm băng, bị người khác dội cho một chậu nước lạnh, loạng choạng hai bước, chỉ còn lại một ý nghĩ.

Tại sao Đường Đường lại biết!

Những chuyện này, ngay cả em trai ruột của bà ta cũng không biết!

Bà ta luôn nói với con gái, rằng lúc đầu là do bà ta thích cha Đường trước, sau này cha Đường cũng thích bà ta, vì thế nên bọn họ thuận theo tự nhiên mà kết hôn.

Thực ra vốn dĩ không phải vậy, lúc đó bởi vì Đường Doãn Đức không thể chăm sóc được Đường Đường chưa đầy một tuổi, bà ta nói muốn kết hôn với Đường Doãn Đức rồi sau đó để bà ta giúp Đường Doãn Đức chăm sóc Đường Đường, và Đường Đường chính là con gái ruột của bọn họ, vì vậy Đường Doãn Đức mới kết hôn với bà ta.

Còn Đường Tâm...

Đây là bí mật ngay cả Đường Doãn Đức cũng không biết, Đường Doãn Đức rõ ràng đến c.h.ế.t vẫn thấy hổ thẹn, nói rằng lúc đó là ông ấy uống say nên...đôi tay mẹ Đường run lên, rốt cuộc là tại sao Đường Đường lại biết?

Đường Tâm nhìn sắc mặt mẹ Đường càng ngày càng khó coi, thậm chí bắt đầu trở nên dữ tợn, Đường Tâm vô thức lùi lại, nỗi sợ hãi không tên dâng lên trong lòng.

“Đều tại con tiểu tiện nhân kia.” Mẹ Đường đột nhiên mắng to một tiếng, thở dốc, hận không thể cắn nát tên Đường Đường ra thành từng mảnh.

Một con tiện nhân chưa kết hôn đã mang thai, một con tiện nhân thấp hèn, một tiểu tiện nhân có người sinh nhưng không có người dưỡng, bắt nạt bà ta nửa đời người. Lời vừa rồi của Đường Tâm, đã xé nát vẻ mặt giả tạo bao nhiêu năm qua của bà ta, giờ phút này sự tức giận đã thiêu đốt toàn bộ lí trí của mẹ Đường.

Cái con tiểu tiện nhân Đường Đường này, bám vào người có tiền rồi, bây giờ quay lại chọc vào chỗ đau của bà ta, mẹ Đường đột nhiên nảy ra ý nghĩ cá c.h.ế.t lưới rách.

Bà ta muốn nói với tất cả mọi người, nói cho tất cả giới truyền thông biết, Đường Đường không biết xấu hổ bám vào người có tiền, mẹ ruột của Đường Đường là loại kỹ nữ bị người đàn ông khác làm cho lớn bụng, lại còn đi phá hoại gia đình nhà người khác, Đường Đường chính là nghiệt chủng không ai quản không ai cần...

Bà ta không trả tiền đó, chẳng lẽ Đường Đường còn có thể kiện bà ta?

Đường Tâm nhìn mẹ Đường trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

Đường Tâm vội vàng chạy ra mở cửa, có ba người đang đứng ở bên ngoài, người phụ nữ đứng phía trước cao ráo lạnh lùng, ánh mắt sắc bén dừng trên người Đường Tâm, Đường Tâm vô thức lùi lại một bước: “Các người là ai?”

“Tôi là người đại diện của Đường Đường, Dana.” Mẹ Đường cứng ngắc quay đầu lại, Dana giới thiệu bản thân đơn giản ngắn gọn, ánh mắt rơi trên người mẹ Đường:

“Hôm nay đặc biệt mời luật sư tới đây, để giải quyết quyền thừa kế.”

Kỳ thi mỗi năm đều bắt đầu vào cuối tháng 2 hoặc là đầu tháng 3, bây giờ kỳ thi tháng thứ 2 sắp bắt đầu, cũng chính là cuối tháng 11, Dana tính toán thời gian càng ngày càng tuyệt vọng.

Rất nhiều học sinh muốn thi vào khoa diễn xuất, mang ý nghĩ nếu như không thi được vào khoa diễn xuất thì sẽ chọn khoa đạo diễn, nhưng người hiểu biết đều hiểu rõ, độ khó của khoa đạo diễn tuyệt đối không thua kém gì so với khoa diễn xuất, thậm chí yêu cầu càng khắt khe hơn.

Đáng tiếc phần lớn học sinh thì không nghĩ như vậy, Dana cảm thấy, Đường Đường chắc chắn là cũng nghĩ như vậy.

Vì vậy mới dám trự tiếp nói cô muốn thi vào khoa đạo diễn.

Quá đáng nhất là, Minh Thiếu Diễm vậy mà cũng đồng ý!

Hai chú cháu này nhẹ nhàng đưa ra quyết định, căn bản là không nghĩ đến việc bên trong có bao nhiêu khó khăn, để lại một đống rắc rối cho cô ấy. Dựa theo độ nổi tiếng hiện tại của Đường Đường, bất kể là cô làm cái gì, chắc chắn đều sẽ nhận được sự chú ý từ mọi phía, kỳ thi nghệ thuật sau này, kỳ thi đại học, v.v, mỗi giây mỗi phút đều sẽ bị các bên truyền thông dõi theo.

Tuy rằng Minh Thiếu Diễm hoàn toàn có thể bỏ tiền ra trực tiếp để Đường Đường vào học viện kịch thành phố S, nhưng mà hành động đơn giản thô bạo này, Đường Đường chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

Cho nên vạn bất đắc dĩ, Dana vẫn hi vọng Đường Đường có thể tự thi vào, mà không phải là đi cửa sau.

Bây giờ mỗi ngày Đường Đường đều phải học thêm, hi vọng lúc đó có thể thi qua điểm chuẩn của kỳ thi nghệ thuật, như vậy sẽ không quá mất mặt, còn những thứ phải chuẩn bị cho thi vào khoa đạo diễn, Dana thực sự cảm thấy hi vọng không lớn...

Rất nhiều học sinh đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật từ rất sớm, mà Đường Đường bây giờ mới đi được nửa chặng đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-thanh-bao-boi-cua-nam-phu/chuong-25.html.]

Nói khó nghe thì, nếu Đường Đường có thể thi đỗ, thì những học sinh đã chuẩn bị một hai năm kia nghĩ thế nào?

Bỏ đi, Dana lắc lắc đầu xua đi những suy nghĩ vớ vấn này, nhanh chóng lập ra một bảng kế hoạch cho Đường Đường.

Sau bữa trưa, Jason đến trường đưa cho Đường Đường một bản kế hoạch, nhìn chương trình học dày đặc khiến Đường Đường tê cả da đầu.

Kỳ thi nghệ thuật của khoa đạo diễn tuyệt đối không dễ hơn khoa diễn xuất, Đường Đường nhớ rằng phải thi tổng cộng bốn vòng, vòng sơ khảo, vòng hai, vòng ba, và vòng bốn. Bao gồm đọc diễn cảm, năng khiếu, diễn xuất, thi viết, phỏng vấn, v.v.

Vì thế bản kế hoạch của Dana cũng bao gồm những mặt này, hơn nữa còn vô cùng phong phú.

Bây giờ đã gần đến tháng 12, kỳ thi nghệ thuật sẽ diễn ra vào tháng 3 năm sau, chẳng chắc Dana lại nôn nóng đến vậy. Dựa theo kế hoạch của Dana, cuối tuần này, Đường Đường không chỉ phải học thêm môn toán và địa lý, mà còn phải bắt đầu tham gia các lớp học diễn xuất.

Sau đó cuối tuần tới bắt đầu học đọc diễn cảm, hát.

Mỗi ngày thời gian rảnh rỗi ngoại trừ học, thì sẽ xem phim, bình luận phim, đọc tin tức, để hiểu thêm về tình hình hiện tại, nếu như vẫn còn thời gian thì sẽ đọc thêm sách, nỗ lực nâng cao khả năng viết.

Bời vì vòng thi thứ ba của khoa đạo diễn, phải viết phê bình phim, biên kịch và phân tích những thứ nhìn thấy.

Đường Đường cảm thấy, nếu như không phải là Dana điên rồi, thì chính là muốn ép cô phát điên.

Trừ phi một ngày 24 tiếng cô không ăn không uống không ngủ, nếu không căn bản không có khả năng đáp ứng được cái yêu cầu này, một người đã tốt nghiệp cấp 3 gần 10 năm như cô, vì để không quá mất mặt trong kỳ thi đại học, mỗi ngày chỉ giải đề toán thôi cũng đã bị vắt kiệt hết thời gian rồi!

Ngay cả thời gian buổi sáng pha cà phê cho Minh Thiếu Diễm cũng không có.

Đường Đường lặng lẽ lấy ra một cây bút đỏ, bắt đầu gạch chéo bản kế hoạch của Dana.

Học đọc diễn cảm, gạch bỏ.

Những cái này đều là môn bắt buộc ở đại học, lần nào cô cũng là người đạt điểm cao nhất.

Học hát, gạch bỏ.

Trước đây cô đã từng đóng một bộ phim truyền hình, vì để hát bài hát chủ đề nên cô cũng học qua, hơn nữa bài kiểm tra này là về năng khiếu, cô không cần phải hát, chơi piano hay violin cô đều có thể, còn nếu không được nữa thì nhảy.

Còn có biểu diễn, xem phim, xem bình luận phim, v.v, toàn bộ đều gạch đi.

Nếu ngay cả phần kiểm tra diễn xuất cũng không vượt qua được, Đường Đường cũng sẽ không có mặt mũi nào khi lấy được nhiều giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất; Với tư cách là một diễn viên, việc thưởng thức phim hay và đọc phê bình phim sau khi xem đều là chuyện thường ngày, cũng không cần thiết phải đặc biệt dành thời gian để chuẩn bị.

Vì vậy, cuối cùng, tất cả những gì còn lại là xem tin tức thời sự và đọc sách để cải thiện kỹ năng viết, bản kế hoạch dày đặc những dấu gạch chéo đỏ.

Đường Đường chụp lại lịch trình đã hoàn toàn thay đổi, gửi cho Dana.

Cô hoàn toàn đoán được Dana sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy bức ảnh này, sẽ điên cuồng gọi điện cho cô, nên vừa gửi đi, cô lập tức tắt điện thoại rồi bắt đầu ngủ trưa.

Bây giờ tạm thời đừng nghĩ nhiều, đợi buổi chiều dậy rồi nói sau đi.

Dana ở phía bên kia, sau khi nhận được bức ảnh của Đường Đường, thì tâm trạng hoàn toàn sụp đổ.

Đọc diễn cảm gạch bỏ, hát gạch bỏ, diễn xuất gạch bỏ, ngay cả xem phim xem phê bình phim cũng gạch bỏ, cô đây là muốn lên trời sao? Đợi đến kỳ thi nghệ thuật cô mang đầu đi thi sao?

Dana lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Đường Đường, gọi đi nhưng lại tắt máy, Dana im lặng nhìn điện thoại nửa phút.

Từ khi ký hợp đồng với Đường Đường, tóc của cô ấy thực sự là càng ngày càng rụng nhiều.

Dana tuyệt vọng ngả mình xuống ghế sofa, nhắm mắt lại dường như đã nhìn thấy Đường Đường bị cộng đồng mạng cười nhạo sau khi có kết quả thi nghệ thuật, sau đó, Minh tổng bắt đầu trừ lương và tiền thưởng của cô ấy...

qua phở bò: Wy trò chuyện cùng tui nha!!!

Aaaaa, tại sao đời người lại khổ như vậy.

Muốn khóc quá.

Đường Đường ngủ trưa khá yên bình trong ký túc xá, sau khi tỉnh dậy, cô mở điện thoại di động ra, quả nhiên nhìn thấy những cuộc gọi liên tiếp như đòi mạng của Dana.

Tự khen bản thân đã tắt điện thoại kịp thời, rồi nhắn tin lại cho Dana.

Cô biết là Dana đang lo lắng điều gì, mặc dù là có một số chuyện khó để giải thích cho chị ấy, nhưng tóm lại khiến chị ấy yên tâm là được rồi.

Dana trả lời lại cô “...” như không còn gì để luyến tiếc.

Thực sự là bởi vì mười tám năm qua Đường Đường sống quá buông thả, thành tích kém, cái gì cũng không biết, cho nên dùng thân phận của Đường Đường để trấn an Dana là hoàn toàn không thuyết phục, Đường Đường nghĩ một chút rồi nhắn thêm một câu:

[Nếu thực sự không vượt qua kỳ thi, đó chắc chắn là vấn đề của chính em, sẽ không liên lụy đến chị, nếu chú nhỏ trách tội, em sẽ cầu tình cho chị. ]

Dana cuối cùng cũng có chút sức sống.

[Em nói đó, chị cap lại rồi!]

Cap đi cap đi.

Kỳ thi nghệ thuật cô thực sự không lo lắng, dù sao cô cũng từng được mời làm ban giám khảo của cuộc thi nghệ thuật; cho dù cho dù không thi đỗ bị mất mặt, thì dù sao quan hệ hiện tại của cô và Minh Thiếu Diễm cũng không tồi, cầu xin nói không chừng cũng có chút tác dụng.

Hiện tại điều khiến cô lo lắng căn bản không phải là kỳ thi nghệ thuật, mà là kỳ thi hàng tháng vào thứ hai tuần sau.

Mặc dù cô đã đọc hết sách toán một cách nhanh nhất có thể và đọc tư liệu về lịch sử, địa lý,… nhưng vẫn không có chút gốc nào cả. Kiến thức tổng hợp thì được, nhưng khối xã hội có rất nhiều phần đòi hỏi phải học thuộc lòng, về môn chính trị Đường Đường mới học thuộc lòng những nguyên tắc cơ bản mà khi công dân tham gia đời sống chính trị trong khóa II bắt buộc phải học.

Thi kiểu gì giờ?

Đường Đường hận không thể mỗi ngày không ngủ để học thuộc lòng.

Đổng Ngọc nhìn Đường Đường đang đi trên đường, cầm cuốn tóm tắt kiến thức môn chính trị, nhớ đến bài đăng nói rằng Đường Đường không thích đọc sách.v.v, cảm thấy quả là vớ vấn.

Như này mà còn nói không thích đọc sách, vậy thì cô ấy cũng không cần sống nữa!

Dù Đường Đường đi đến đâu thì cũng sẽ bị coi là trung tâm và bị chụp ảnh, có người vừa hay chụp được Đường Đường vừa đi đường vừa đọc sách, sau khi đăng lên Tieba, liền thu hút rất nhiều người xem.

Người đăng kinh ngạc, quả nhiên chỉ cần xinh đẹp, tùy tiện chụp thôi cũng đẹp.

Chỉ cần bài đăng có liên quan đến Đường Đường, lượng tương tác luôn rất nhanh, vừa mới lướt lên liền bị đẩy trở lại, bình luận phía trước toàn khen Đường Đường đã xinh đẹp chân lại còn dài, cho đến phía sau mới dần dần xuất hiện nhưng nội dung trái ngược.

[Gần đây trên Tieba toàn là bảo vệ Đường Đường, nhưng không nhịn được nhỏ giọng bb* một câu, ngày trước Đường Đường bị đào ra chuyện không thích đọc sách mà, bây giờ bắt đầu tẩy trắng, nên lại bắt đầu xây dựng hình tượng học sinh ngoan rồi à?]

*này chắc là tiếng bíp bíp, ý là mấy câu chửi á (tác giả viết nên tui dịch vậy thuii)

Bạn cần đăng nhập để bình luận