Mễ Việt không nhịn được nói: “Tiếng Anh của cô...sao giỏi quá vậy...:
“Lúc trước tôi được điểm tuyệt đối môn Tiếng Anh còn lên Hotsearch đó, anh không nhìn thấy à.” Đường Đường cất điện thoại đi, mỉm cười hỏi cậu ta.
Nhìn thấy rồi a.
Nhưng mà, cậu ta hoàn toàn không tin.
Bởi vì hai người đồng trang lứa với nhau, nhưng khi người ta mở miệng, cậu ta mới phát hiện hai người căn bản không cùng đẳng cấp.
Mễ Việt có chút sầu muộn, nhưng đảo mắt cái liền vui vẻ trở lại, vừa nãy cậu ta còn lo lắng hai người không biết ngoại ngữ thì tìm nhà kiểu gì, bây giờ cậu ta không còn lo lắng nữa!
Mễ Việt không chút do dự liền đi theo Đường Đường, còn rất ga lăng cầm hành lý giúp Đường Đường, sau đó hai người lên xe cùng đi đến căn biệt thự nhỏ đã liên hệ trước đó. Nhìn người bạn mới quen, nói tiếng anh lưu loát, có thể cậu ta nghe không hiểu, nhưng càng nghe càng thấy Đường Đường nói tiếng anh hay, càng ngày càng cảm thấy người bạn này thực sự rất trâu bò.
Hai người cùng nhau tìm kiếm xem ở Wellington có chỗ nào vui, sau khi xem xong Đường Đường lại hỏi tài xế ngồi phía trước.
Người tài xế rất nhiệt tình, nói với Đường Đường một đống thứ, Mễ Việt nhìn Đường Đường vừa nghe vừa nhanh chóng viết gì đó lên tờ giấy, chữ tiếng anh đẹp quá.
Ài, ước gì tiếng anh của cậu ta cũng tốt như vậy.
Khách sạn quá đắt, hơn nữa quá khó phân chia, vì vậy Mễ Việt chọn toàn homestay, sau khi hai người đến homestay, chủ homestay đón tiếp họ rất nhiệt tình. Hai người nhanh chóng nhìn quanh ngôi nhà, là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, tổng cộng có 4 phòng, nhà bếp phòng tắm hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đội ngũ chương trình không sắp xếp những tiền bối lớn tuổi làm hướng dẫn viên, mà sắp xếp hai người nhỏ tuổi nhất, chính bởi vì nhỏ tuổi không có kinh nghiệm, sẽ mắc lỗi, dẫn đến mâu thuẫn. Nhưng đây là lần đầu tiên Đường Đường tham gia chương trình tạp kĩ, hơn nữa còn muốn qua chương trình này để tẩy trắng, vì thế mỗi bước cô đều phải cẩn thận, mà Mễ Việt nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng cậu ta lại là người rất cẩn thận, lại bởi vì là người mới, lo lắng các tiền bối không hài lòng, nên càng phải vô cùng vô cùng có trách nhiệm.
Sau khi xác nhận nhiều lần rằng không có vấn đề, hai người lại đi thẳng đến sân bay đón những vị khách còn lại.
Ngoại trừ Nhan Nghiên còn một cái quảng cáo ngày mai mới đến được, còn các khách mời còn lại chia theo hai nhóm đến, một nhóm đến lúc 4 giờ chiều, một nhóm đến lúc 10 giờ tối.
Không cần thiết hai người cùng ra sân bay đón các vị khách, vì vừa mệt vừa tốn chỗ, vì thế Đường Đường và Mễ Việt bàn bạc phân chia mỗi người đón một nhóm. Mễ Việt cầm lịch trình bay của tổ chương trình đưa, thấy chuyến bay của Bách Thần 10 giờ tối đến, nghĩ đến mấy tin đồn trên mạng, thầm nghĩ Đường Đường chắc chắn sẽ chọn đón chuyến lúc 10 giờ tối.
Nhưng những lời này chắc chắn không thể nói trực tiếp với Đường Đường được, Mễ Việt vẫn cảm thấy nên hỏi Đường Đường một chút: “Chúng ta chia ra đón hai giờ, cô muốn đi giờ nào?”
“4 giờ đi.” Đường Đường nhìn một chút rồi lập tức đưa ra quyết định: “Được chứ?”
Đường Đường không chút do dự chọn 4 giờ, nhất thời Mễ Việt không phản ứng kịp, vô thức muốn hỏi cô không muốn đi đón Bách Thần à, nhưng nhìn thấy những cái máy quay ở trong góc, lập tức im miệng.
“Đương nhiên là được rồi.”
Đường Đường gật đầu, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cô chọn 4 giờ, thứ nhất là vì không có Bách Thần, mắt không nhìn tâm không phiền, đương nhiên phần lớn vẫn là Đường Đường không muốn ra ngoài buổi tối, cô không thích trì hoãn, hồi còn học trung học, bài tập nghỉ đông cô đều làm xong trong vòng mấy ngày, sau đó mới bắt đầu đi chơi.
Đón sớm nghỉ ngơi sớm.
Còn có một điều nữa là, trong nhóm khách mời đợt này, có một vị khách có quan hệ cực tốt với cô.
Đương nhiên là ở thân phận lúc trước.
Lúc Đường Đường 25 tuổi, cô lại lần nữa đạt giải Ảnh hậu Kim Mã với một bộ phim, ở bộ phim đó cô vào vai một cô gái lầm đường lạc lối. Bộ phim đó chủ yếu kể về chuyện hai mẹ con cứu rỗi lẫn nhau, người đóng vai mẹ của Đường Đường lúc đó là một nữ diễn viên tên Trương Nha Trúc.
Trường Nha Trúc lớn hơn Đường Đường khá nhiều, lúc đó Đường Đường 25 tuổi, Trương Nha Trúc 50, hai người cùng nhau quay bộ phim này gần nửa năm, khá thân thiết, sau khi quay bộ phim này xong Trương Nha Trúc nhận Đường Đường là con gái nuôi.
Vừa hay “Du lịch con đường hoa” mời Trương Nha Trúc, Đường Đường sao có thể không đi đón chứ.
Tổ chương trình vẫn luôn muốn quay lại sự lúng túng của Đường Đường, không hiểu tiếng anh, chưa ra nước ngoài bao giờ, nên có thể chân tay sẽ lúng túng, kết quả từ lúc bắt đầu đến giờ, gần như chưa quay được cảnh nào Đường Đường lúng túng.
Cô hoàn toàn không giống một người mới, không sợ máy quay một chút nào, hoàn toàn không hề giống người chưa bao giờ đi ra nước ngoài, hỏi đường, phong tục tập quán, hoàn toàn đều rất thành thạo.
Mọi người đoán rằng Đường Đường chắc chắn sẽ đi đón Bách Thần, kết quả cô lại chọn đi đón một nhóm khác.
Trương Nha Trúc và Trần Vũ vừa kéo vali đi đến đây, liền nhìn thấy Đường Đường đang đứng ở ngoài cầm một tấm biến lớn, đứng giữa một đám người da trắng nhưng làn da của cô vẫn trắng đến phát sáng, xinh đẹp đến quá đáng, thỉnh thoảng lại thu hút ánh nhìn từ những người đi qua, cho dù không muốn chú ý đến cũng khó.
Hai người đều biết tên cô gái này, biết những chuyện trên mạng của cô, nhưng lại không chú ý cô trông như thế nào, bây giờ nhìn thấy, không thể không cảm thán, cho dù là trong làng giải trí cũng hiếm có người nào xinh đẹp như vậy.
Trương Nha Trúc sống gần 50 năm đời người, cho dù trong lòng không quá thích Đường Đường, nhưng khi gặp nhau bà ấy vẫn phải như một người chị lớn, sau đó dịu dàng ôm Đường Đường một cái.
Đường Đường suýt nữa lên tiếng gọi "mẹ nuôi" , lời đến miệng cô vội vàng đổi thành: "Chị Nha Trúc."
Rồi lại chào hỏi Trần Vũ bên cạnh một tiếng, rồi mới đưa sữa ấm trên tay cho Trương Nha Trúc.
Trương Nha Trúc hơi sửng sốt.
Bà ấy thực sự bị say máy bay, vì vậy cực kỳ không thích ngồi máy bay, đặc biệt là lần này, ngồi gần 12 tiếng, mới xuống máy bay nên cả người không thoải mái chút nào. Lúc trước sẽ là người đại diện hoặc là trợ lý sẽ chuẩn bị sữa ấm cho bà ấy, nhưng lần này không có người đại diện, không ngờ rằng Đường Đường lại chuẩn bị.
Đường Đường mỉm cười: "Nghe nói chị Nha Trúc bị say máy bay, uống chút sữa sẽ thoải mái hơn."
Lần này, Trương Nha Trúc chân thành ôm Đường Đường một cái, một ly sữa ấm, nhanh chóng kéo gần khoảng cách của hai người hơn.
Đường Đường không phải là người hướng ngoại, nhưng Trương Nha Trúc là mẹ nuôi của cô, Trần Vũ cũng từng hợp tác một lần, nên trong mắt Đường Đường hai người đều là cô người quen, nếu như đã là người quen thì không có đạo lý xa lạ.
Sau khi lên xe ba người nói chuyện một lúc, lúc này Trương Nha Trúc mới phát hiện, một cô gái 18 tuổi, khi nói chuyện với bọn họ mà lại không hề có khoảng cách thế hệ.
Đường Đường thuận lợi đón được người về, Mễ Việt đang nằm trên sofa chơi game, nghe thấy tiếng tiếng động lập tức tắt điện thoại đi chạy ra ngoài, sau khi chào anh chào chị xong, thì thấy quen thuộc hơn không ít.
Buổi tối lúc Mễ Việt chuẩn bị ra ngoài, nghĩ một chút rồi quay trở lại, ghé sát vào tai Đường Đường nói nhỏ: “Cô thật sự không muốn đi cùng tôi à?”
“Không đi.” Đường Đường quả quyết lắc đầu: “Tôi ở nhà phụ trách đợi các anh về.”
Nói xong, cô nhíu mày lại: “Anh sợ không dám đi đón một mình à?”
“Đương nhiên không phải!”
Đùa gì vậy chứ, không phải chỉ là không cùng ngôn ngữ thôi sao?
Anh ta không sợ cái gì cả nhé!
Đường Đường bị dáng vẻ hùng hổ đi ra ngoài của Mễ Việt làm cho cô cười một lúc lâu, cuối cùng cô cũng được rảnh rỗi một chút, Đường Đường lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Minh Thiếu Diễm.
[Đã đến nơi an toàn, cho chú xem nhà của bọn cháu.]
Cô cầm điện thoại lên chụp vài tấm, rồi gửi cho Minh Thiếu Diễm, sau khi gửi mãi Minh Thiếu Diễm vẫn chưa trả lời, Đường Đường nhìn thời gian, 9 giờ tối. Ở đây nhanh hơn Thành phố S 4 tiếng, vì thế Thành phố S bây giờ mới có 5 giờ chiều, Minh Thiếu Diễm vẫn đang làm việc.
Vì thế Đường Đường lấy ipad ra, bắt đầu tìm kiếm những địa điểm mà tài xế hôm nay đã gợi ý cho bọn họ.
Còn bên phía Bách Thần, vừa e sợ xuống máy bay, vừa nói chuyện với hai nữ minh tinh cũng tham gia chương trình tạp kĩ này.
Tổ chương trình nói đã sắp xếp một vị khách mời khác đến đón, những chuyện đưa đón này đều không giao cho tiền bối, vì thế chỉ có khả năng là Mễ Việt hoặc là Đường Đường.
Bách Thần không hề nghĩ đến trường hợp người đến là Mễ Việt, anh ta đã nhận định rằng người này chắc chắn là Đường Đường.
Tí nữa nếu như Đường Đường chủ động tiếp cận anh ta, anh ta nhất định phải tránh xa cô, cách Đường Đường càng xa càng tốt, tuyệt đối không muốn có một chút dính líu gì đến cô.
Vừa nghĩ như vậy vừa đi ra khỏi sân bay, từ xa nhìn thấy mấy chữ to đùng “Du lịch con đường hoa”, tim Bách Thần đột nhiên thắt lại, anh ta hít một hơi thật sâu rồi bước về phía tấm bảng.
Đến khi đến gần, anh ta nhìn thấy dưới tấm bảng là chàng trai vui vẻ - Mễ Việt, Bách Thần nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng không nhìn thấy ai khác.
Đường Đường...không đến?
Sao có thể chứ, chắc là có việc gì đó, ví dụ như là đi vệ sinh hay gì đó.
Mễ Việt dẻo miệng, bản thân lại còn là người nhỏ nhất, nhìn thấy con trai thì chào anh, con gái thì chào chị, chủ động chào hỏi Bách Thần: “Anh Thần, anh so với trên ảnh đẹp hơn rất nhiều.”
“...cảm ơn, cậu cũng rất đẹp.”
Mễ Việt khen ngợi từ tận đáy lòng, Bách Thần là một ca sĩ, thực sự là có chút quá đáng khi mà đẹp trai như vậy, sau này thật tiếc nếu không tham gia đóng phim truyền hình hoặc là phim điện ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-bao-boi-cua-nam-phu/chuong-34.html.]
Hai nữ khách mời bị Mễ Việt dỗ cho cười không ngừng, Mễ Việt nhận hành lý của một nữ khách mời: “Xe đang ở bên ngoài, chị ơi chị đi theo sát không lạc đó, anh Thần anh tìm gì vậy, làm mất đồ sao?”
“...không.”
Sao đã lên xe rồi?
Nếu thế thì Đường Đường thực sự không tới sân bay đón?
Bách Thần có chút choáng.
Sau khi lên xe cũng không nói gì nhiều mà trốn trong góc tối nghỉ ngơi, còn Mễ Việt thì không ngừng nói chuyện.
“Vốn dĩ là em với Đường Đường cùng đến sân bay đón, nhưng Đường Đường nói hai người cùng nhau đi hai chuyến thì quá mệt, vì thế mỗi người đón một chuyến, cô ấy đón chị Nha Trúc với anh Vũ lúc 4 giờ...”
Bách Thần càng cảm thấy choáng hơn.
Đường Đường không đến sân bay đón, vậy mà lại là do cô cố ý chọn?
Nghĩ đến trước đây Đường Đường hận không thể ở bên anh ta mỗi giây mỗi phút, mà Đường Đường của hiện tại...
Chắc là giả vờ.
Không đúng, nói không chừng là lạt mềm buộc chặt.
Nếu như không có tình cảm gì với anh ta, thì sao cô có thể đến cái chương trình thực tế này? Bách Thần cảm thấy anh ta đã hiểu hết mọi chuyện rồi, bây giờ thân phận của Đường Đường đã khác, trở thành cháu gái ruột của Minh tổng, nên bây giờ bắt đầu tự cao, muốn anh ta chủ động?
Sợ rằng Đường Đường đang nằm mơ rồi.
Bách Thần nhếch khoé môi, nhắm mắt lại.
Anh ta muốn xem xem, Đường Đường có thể giả vờ đến bao giờ.
Từ lúc Đường Đường với Mễ Việt đến New Zealand, chương trình đều rất bình lặng, cũng không phát sinh ra cái gì quá lớn, cho đến khi Bách Thần cuối cùng cũng đến nơi ở, các nhân viên vốn dĩ rất buồn ngủ, lập tức tỉnh táo.
Điểm nhấn cuối cùng cũng đến rồi!
Sau khi Nhan Nghiên và Bách Thần tham gia chương trình, tổ chương trình chuẩn bị tuyến chính sẽ là CP này, nhưng sau khi Đường Đường tham gia, tổ chương trình đã thay đổi kịch bản chỉ sau một đêm.
Toàn bộ tuyến chính, sẽ là ba người này.
Cô ấy thích anh ấy, anh ấy thích cô ấy, mối tình tay ba, Đường Đường và Nhan Nghiên là tình địch, Đường Đường và Bách Thần là cặp không thể đến được với nhau, ba người bất kể là ghép với nhau như thế nào, đều sẽ là điểm nóng!
Ngay cả gặp nhau chào hỏi thôi, cũng kịch tính hơn so với người khác.
Tất cả máy quay nghe thấy tiếng động đều nhắm chuẩn vào Đường Đường đang ngồi dưới nhà, ngay cả Mễ Việt và những vị khách mời khác cũng đều bắt đầu tò mò, muốn thấy Đường Đường sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy Bách Thần, vui mừng, kích động?
Đều không có.
Đường Đường và Trương Nha Trúc vừa nói chuyện vừa đi xuống tầng, sau khi các tiền bối chào hỏi nhau xong, giờ mới đến người có thâm niên lâu nhất là Lưu Lâm bắt đầu chào hỏi. Dù sao cô cũng là nhỏ nhất, học dáng vẻ của Mễ Việt, nam thì gọi anh, nữ thì gọi chị, đến khi đến Bách Thần, không mặn không nhạt chào một tiếng "anh Thần", ngay ánh mắt cũng không nỡ cho anh ta một cái.
Bách Thần:...
Đám người:????
Mễ Việt là người không giấu được vẻ mặt, Đường Đường vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt hóng hớt của anh ta, đánh anh ta một cái, nhỏ giọng nhắc nhỏ: "Máy quay đang mở đó, thu vẻ mặt lại thu vẻ mặt lại."
Ồ ồ ồ, Mễ Việt vội vàng thu lại biểu cảm hóng hớt trên mặt, cậu ta càng ngày càng tò mò về Đường Đường và Bách Thần, muốn đi qua hỏi nhỏ Đường Đường, nhưng nghĩ lại bây giờ không phải thời điểm phù hợp, vẫn nên đợi trước đã.
Đường Đường nghiêm túc tuân theo thỏa thuận với Minh Thiếu Diễm, ngồi bên cạnh Trương Nha Trúc, cách Bách Thần một khoảng xa, Mễ Việt thân với cô nhất, vì thế cũng ngồi bên cạnh Đường Đường.
Bách Thần vừa ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy Đường Đường đang nói chuyện với nụ cười trên môi, lúc này đang sắp xếp phòng ngủ.
Bách Thần vốn có chút lơ đãng, nhưng vừa nghe thấy chia phòng với tên của Nhan Nghiên, lập tức nghiêm túc lại.
Hiện tại Đường Đường là hướng dẫn viên, Bách Thần sợ cô ghi thù với Nhan Nghiên, nhân lúc Nhan Nghiên chưa đến sắp xếp bừa cho Nhan Nghiên, dựa vào tính cách của Đường Đường, loại chuyện này cô hoàn toàn có thể làm ra.
“Chúng ta có tổng cộng bốn phòng, em nghĩ là, phòng lớn nhất để cho cánh đàn ông ở, em với chị Nha Trúc ở cùng một phòng, chị Lâm và chị Sở ở chung một phòng, phòng còn lại để cho chị Nghiên, dù sao chị Nghiên vẫn chưa đến, mọi người thấy thế nào?”
....lại do anh ta suy nghĩ nhiều rồi.
Cách sắp xếp này đối với Nhan Nghiên là không thể tốt hơn.
Đường Đường quá khác so với anh ta tưởng tượng, lúc này Bách Thần càng cảm thấy choáng hơn, anh ta cầm hành lý lên phòng ở tầng hai, vệ sinh cá nhân xong máy quay cuối cùng cũng tắt, Bách Thần đã ngủ trên máy bay 1 ngày, hiện tại không buồn ngủ, không có việc gì làm nên muốn ra ngoài hít thở không khí, kết quả vừa ra liền nhìn thấy Đường Đường đang ở trên ban công.
Đi đến gần hơn, thì thấy Đường Đường đang nghe điện thoại, ánh sáng mờ ảo chiếu lên cô, vừa hay chiếu sáng khóe môi đang cong lên của cô.
Nói điện thoại với ai đây, cười vui vẻ như vậy?
Bách Thần nhếch khóe môi, không để ý Đường Đường đi xuống tầng, đi một vòng rồi lại đi lên, vừa hay Đường Đường vừa cúp điện thoại, đi ra, nụ cười vẫn còn trên mặt, nhìn thấy anh ta lập tức biến mất.
Ngay cả “anh Thần” cũng không gọi nữa, mặt không cảm xúc gật đầu một cái, đi cách xa anh ta, rồi gặp Mễ Việt đang ngơ ngơ ngác ngác, vui vẻ chúc ngủ ngon một tiếng.
Bách Thần sững sờ hồi lâu.
Tức giận.
Má!
Đường Đường có chút quá đang rồi đó.
Ông đây là virus à? Khiến cô hận không thể cách xa?
Còn có, nhìn thấy anh ta thì cô chỉ lạnh lùng gật đầu một cái, gặp Mễ Việt thì chính là ngủ ngon?
Cho dù là cố ý giả vờ thì cũng quá đáng quá rồi.
Bách Thần lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ bị người ra coi thường như thế, từ lúc đến đây, Đường Đường khiến anh ta mất mặt trước mọi người, chẳng lẽ cô không biết, như vậy chỉ khiến anh ta ghét cô hơn sao?
Sau khi về đến phòng, nghĩ một chút liền cảm thấy không thoải mái, Bách Thần cảm thấy, anh ta phải nói chuyện với Đường Đường, nếu không một tháng này, quay kiểu gì?
Bách Thần lấy điện thoại ra mở Wechat, bắt đầu tìm người, tìm lên tìm xuống, tìm mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy Đường Đường.
Sao không tìm thấy? Lúc trước anh ta xóa rồi?
Có không? Bách Thần không có quá nhiều ấn tượng.
Không nhớ ra thì bỏ đi, Bách Thần lại tìm số điện thoại của Đường Đường, đêm muộn anh ta không dám gọi điện thoại, vì thế gửi một tin nhắn.
[Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?]
Hãy follow fanpage: Wy nhee!!!
* Để cho tui chút động lực nè^-^
Rốt cuộc muốn làm cái gì? Lạt mềm buộc chặt, đừng đùa anh ta sẽ không dính chiêu này đâu, Bách Thần cảm thấy bản thân bắt buộc phải nói chuyện rõ ràng với Đường Đường.
Màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn của Đường Đường hiện ra, thậm chí Bách Thần đã đoán được Đường Đường sẽ trả lời cái gì, chắc chắn là nói “không làm cái gì cả”, hơ, anh ta dùng đầu gối cũng có thể đoán ra được...
Kết quả khi nhìn tin nhắn trả lời.
[Anh là ai?]
Bách Thần ngây ngốc.
Mịa!
Anh ta, vậy mà bị Đường Đường xóa rồi?
<> Tác giả có lời muốn nói:
Bách Thần: Bắt đầu hoài nghi nhân sinh...