Xuyên thành bảo bối của nam phụ
Chương 4
Hiện tại là 11 giờ 5 phút sáng, nếu như Đường Đường đoán không sai thì, thời gian dự kiến của Minh Thiếu Diễm là đúng 11 giờ.
Đến muộn 5 phút, là thời gian mà Đường Đường đã lãng phí vào việc dạy Bách Thần làm người.
Mặc dù dạy Bách Thần cách tôn trọng người khác khá là có ý nghĩa, nhưng so với việc gây ấn tượng tốt ở lần gặp đầu tiên với Minh Thiếu Diễm, Đường Đường cảm thấy thực sự rất lỗ.
Đường Đường lập tức phân tích tình huống hiện tại của bản thân.
Sau khi bị toàn cõi mạng ném đá, đắc tội Bách Thần, Nhan Nghiên và các vị tiền bối khác, thì giới này không ai dám dùng cô nữa, bên ngoài không còn fan, bên trong bản thân lại tự chặt mất đường lui của bản thân, thảm đến không thể thảm hơn.
Cái này còn chưa tính, bởi vì tham gia chương trình mà không nói một tiếng nào, ba tháng không đến lớp, bị trường học đuổi học, mẹ nuôi chắc chắn sẽ không bỏ tiền ra cho cô đi học, tình hình hiện tại của Đường Đường, hoàn toàn có thể dùng từ tuyệt vọng để miêu tả.
Vì vậy, Đường Đường quyết định, trước tiên phải ôm chặt cái đùi lớn Minh Thiếu Diễm này.
Nếu như đã quyết định phải ôm được cái đùi lớn này, thì ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Kết quả, lại bị Bách Thần làm chậm trễ, Đường Đường nghĩ cách muốn cứu vãn chuyện này.
Lúc này, Đường Đường có chút hối hận vì lúc đầu đã không xem kỹ các nam chính, cô cố gắng nhớ lại sở thích của Minh Thiếu Diễm, kết quả toàn nhớ lại các thứ không quan trọng của Minh Thiếu Diễm như thích uống cà phê Lam Sơn, vậy nên chỉ có thể điều chỉnh lại tư thế, dè dặt chào hỏi.
“Chào Minh tổng.”
Mặc dù cô không hiểu biết nhiều về Minh Thiếu Diễm, nhưng trực giác mách bảo cô rằng, là phải biết nghe lời.
Sau khi chào hỏi, Minh Thiếu Diễm cuối cùng cũng chịu nâng mí mắt, nhìn Đường Đường lần thứ hai.
Đúng là rất giống, ánh mắt Minh Thiếu Diễm trở nên lạnh lùng.
Giống hệt với người phụ nữ trong bức ảnh mà Minh Thiếu Phạm ngắm nhìn vô số lần, đều đáng ghét như nhau, đều khiến người ta ghê tởm.
Ngày hôm kia, Minh Thiếu Diễm mới biết rằng hắn có một đứa cháu gái, tin tức này lại còn được truyền tới từ chi thứ ba.
Từ sau khi Minh Thiếu Phạm qua đời, dòng chính chỉ còn mình Minh Thiếu Diễm hắn, tuy nhiên người nắm giữ nhiều cổ phần nhất lại là anh của hắn, hiện tại dòng chính chỉ còn có hắn, những cô dì chú bác kia đều ghen tỵ đến đỏ mắt, vì vậy mới cố gắng đi tìm Đường Đường.
Sau khi biết mình có cháu gái, Minh Thiếu Diễm ngay lập tức cho người đi điều tra mọi thông tin về Đường Đường, sau một tiếng liền xác nhận được thân phận, tiếp theo liền cho người đưa Đường Đường đến đây.
Đường Đường bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của Minh Thiếu Diễm, liền nở một nụ cười chuẩn mực và lịch sự với hắn.
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm dừng lại trên lúm đồng tiền của Đường Đường một giây, sau đó nở một nụ cười giễu cợt, ánh mắt lạnh lùng: “Biết tôi là ai?”
Đường Đường gật đầu.
“Biết vì sao lại đến đây.”
Đương nhiên là biết, Đường Đường thầm nghĩ, nhưng cô vẫn lắc đầu, thành thật trả lời: “Không biết.”
Theo như tư liệu, thì Đường Đường là một kẻ đánh nhau, bắt nạt bạn học, chính xác là một kẻ chỉ biết đánh nhau, không ngờ rằng hiện tại lại ngoan ngoãn như vậy.
Ngay khi ý nghĩ này thoáng qua, Minh Thiếu Diễm lập tức bác bỏ.
Bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, cũng chỉ có chút bản lĩnh này.
Nếu vậy thì càng tốt hơn so với dự tính, Minh Thiếu Diễm thầm nghĩ, ánh mắt lại rơi trên người Đường Đường.
“Nếu đã biết tôi là ai, vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn.” Minh Thiếu Diễm hơi ngả người ra sau, dùng giọng điệu bình tĩnh, nói ra một bí mật khó tin: “Lý do hôm nay mời Đường tiểu thư đến đây, có liên quan đến ba mẹ cô.”
Đường Đường vốn đã biết hết mọi chuyện, sau khi nghe câu này kinh ngạc mở to hai mắt, dùng giọng điệu không quá to để thể hiện sự kinh ngạc, thân mình khẽ run lên: “Ba mẹ của tôi?”
Biểu cảm không hề giả một tí nào.
“Đúng vậy, là ba mẹ cô.” Minh Thiếu Diễm đáp, trên môi hắn lại kèm theo một tia mỉa mai quen thuộc: “Mẹ cô tên là Đường Tử Huyền, cô được đặt theo họ của mẹ cô, nhưng mà họ thật của cô không là Đường mà là Minh. Ba của cô tên là Minh Thiếu Phạm, là con trai cả của dòng chính, và cũng là anh trai ruột của tôi.”
Minh Thiếu Diễm không có một chút dấu diếm nào, chỉ với vài câu đã nói rõ hết mọi chuyện, nhìn thấy khuôn mặt bị dọa sợ của cô gái, đột nhiên xấu xa nói một câu: “Vì thế từ hôm nay trở đi, cô không cần gọi tôi là Minh tổng, mà phải gọi tôi một tiếng chú nhỏ.”
Đường Đường: “...”
Thẳng thắn như vậy sao?
Đối với chuyện này, Đường Đường tưởng rằng Minh Thiếu Diễm ít nhất cũng sẽ nói cho cô biết về thân phận của cô một cách khéo léo, nếu là như vậy thì cô có thể thuận theo mà trả lời hai câu, ví dụ như là khóc lóc hỏi cha ruột đang ở đâu, tại sao lại không tìm cô về sớm hơn, dựa vào đó để giả vờ tội nghiệp vì bị bỏ rơi, cuối cùng là gọi một tiếng chú nhỏ.
Nhưng Minh Thiếu Diễm lại quá trực tiếp, không cho Đường Đường cơ hội xen vào, không chỉ như thế, Minh Thiếu Diễm lại còn cố ý để cô gọi hắn là chú nhỏ?
Nếu như gọi rồi, thì có phải là cô quá thực dụng rồi không? Sau đó điểm ấn tượng lại bị giảm đi?
Đường Đường nhất thời im lặng.
Nhất thời cô không biết nên làm thế nào, vì vậy đơn giản thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, rồi ra vẻ hoài nghi.
Minh Thiếu Diễm nhàn nhã đợi Đường Đường tiêu hóa chuyện này.
Đường Đường cúi đầu, ước chừng thời gian đã đủ, rồi ngẩng đầu lên: “Vậy Minh tổng làm sao để chắc chắn rằng tôi chính là con gái là họ Minh.”
“Bời vì cô và mẹ cô rất giống nhau.” Minh Thiếu Diễm thu lại nụ cười, đậy nắp bút lại.
Rất giống, thậm chí là càng đẹp hơn.
Không chỉ giống với người phụ nữ kia, mà còn giống với Minh Thiếu Phạm, cha con đều giống nhau, mù guáng trong tình yêu một cách ghê tởm.
Vì người phụ nữ đó, Minh Thiếu Phạm không cần gia đình, cuối cùng hại c.h.ế.t chính mình, cũng hại c.h.ế.t mẹ của bọn họ; Còn Đường Đường, tất cả mọi người đều biết rằng, vì Bách Thần, mà đắc tội với bao nhiêu người, cuối cùng còn chặt đứt luôn đường đi của chính mình.
Đều ngu ngốc, chướng mắt giống nhau.
Minh Thiếu Diễm nheo mắt nhìn Đường Đường, rồi nói tiếp: “Anh cả của tôi, cũng chính là cha ruột của cô, luôn cất giữ bức ảnh của mẹ cô, thỉnh thoảng tôi cũng nhìn thấy cô trên chương trình. Sau đó tôi đã đi điều tra một chút, sau đó mới chắc chắn cô là con gái của anh tôi.”
Trong tiểu thuyết vốn không hề nhắc đến cái này, Đường Đường thầm nghĩ, thì ra là vậy.
Đáng lẽ ra Minh Thiếu Diễm phải cho người đi thu thập tóc hoặc là m.á.u của Đường Đường, sau đó mới chứng minh được thân phận của Đường Đường, nhưng bây giờ tự dưng lại xác định được thân phận rồi, vậy sao cuối cùng lại phát hiện ra Đường Đường là giả chứ?
Đường Đường tò mò trong giây lát, sau đó lập tức ném vấn đề này ra sau đầu.
Vẫn là câu nói đó, Đường Đường chính là nữ phụ để làm nổi bật cho nữ chính, thân phận của cô ấy có hợp lý hay không không quan trọng, vậy nên có những thứ không theo logic thì cũng là bình thường.
“Vậy hiện tại, bố của tôi...”
“Trước khi cô sinh ra, đã bị tai nạn xe, không cứu chữa được.” Giọng điệu của Minh Thiếu Diễm bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện không quan trọng vậy.
Vai Đường Đường khẽ run lên, nghẹn ngào, thấp giọng nức nở: “Vậy cháu chỉ còn có chú là người thân thôi sao...” (*)
*bắt đầu từ đoạn này mình sẽ thay đổi xưng hô giữa n9 và nu9 nhé vì hai người đã nhận nhau.
Đường Đường suy nghĩ một chút, rồi bổ sung thêm hai chữ: “...chú nhỏ...”
Chuẩn bị từ đầu cho đến bây giờ cuối cùng cũng có thể nói ra một tiếng “chú nhỏ”, Đường Đường lau đi những giọt nước mắt vốn không tồn tại, rồi nhìn Minh Thiếu Diễm.
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm kín đáo rơi trên mặt của Đường Đường, để tay lên bàn, một lúc sau hắn lại dựa vào ghế, lạnh lùng đáp: “Ừ.”
Thật buồn cười, Minh Thiếu Phạm g.i.ế.c c.h.ế.t người thân của anh ta, còn để lại cho hắn một người thân cuối cùng, chính là con gái của Minh Thiếu Phạm.
Minh Thiếu Diễm nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Bây giờ chúng ta bàn về chuyện của tương lai.”
Đường Đường gật đầu, chỉ vào chiếc sofa bên trái gần Minh Thiếu Diễm hơn: “Cháu có thể ngồi bên kia không?”
Minh Thiếu Diễm cau mày nói: “Tại sao?”
“Bởi vì gần chú hơn.” Đường Đường nói, sau đó bổ sung thêm một câu: “Ngồi gần dễ nói chuyện hơn.”