Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ

7

Lê Diệu bật cười lạnh.

Cô và Chiếu Mặc quen nhau trên mạng từ năm cô học cấp ba, với danh xưng "Tưởng Niệm Sơn Hải". Suốt bảy năm, từ lúc mới biết nhau cho đến khi lên đại học, hai người không giấu nhau bất cứ điều gì.

Cô đã nhiều lần nói với anh ta rằng mình không xinh đẹp, trên mặt còn có vết bớt, không muốn gặp mặt.

Nhưng chính Chiếu Mặc là người khăng khăng bảo rằng anh ta không quan trọng vẻ bề ngoài, nhất định muốn gặp.

Đến khi gặp nhau, anh ta lại nói cô là kẻ mạo danh, rằng "Tưởng Niệm Sơn Hải" thật sự chính là Lê Dương.

Chê cô xấu thì cứ nói thẳng, hà tất phải dội cả thùng nước bẩn lên người cô như vậy?

Trước kia, Lê Diệu từng ngu ngốc, trân trọng bảy năm tình cảm này mà cố gắng giải thích.

Bây giờ, cô không còn bận tâm nữa.

Một kẻ nông cạn, chỉ nhìn mặt mà đánh giá con người, có gì đáng để cô tiếc nuối?

Lê Dương muốn hắn, vậy cứ giữ lấy mà xài.

Lê Diệu không quay đầu lại, dứt khoát rời đi.

Nhìn bóng lưng kiên định của cô, lòng n.g.ự.c Chiếu Mặc bỗng nhiên nhói lên, như thể có gì đó vừa bị khoét mất.

Hắn theo bản năng muốn gọi cô lại, nhưng chưa kịp lên tiếng, Lê Dương đã kéo lấy tay hắn.

"Tử Mặc." Cô ta nghiêng đầu, nũng nịu lắc nhẹ cánh tay hắn.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lê Dương, những cảm xúc mơ hồ trong lòng Chiếu Mặc lập tức tan biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/7.html.]

Hắn không nhận sai người. "Tưởng Niệm Sơn Hải" chỉ có thể là Lê Dương. Còn Lê Diệu, xấu xí và vô vị như vậy, sao có thể là cô gái thông minh và cuốn hút mà hắn từng biết chứ?

Bước ra khỏi cổng lớn của nhà họ Lê, toàn thân Lê Diệu ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Chỉ là đi ra khỏi nhà mà thôi, vậy mà cô phải dùng hết sức lực của bản thân.

Cảm giác như có những xiềng xích vô hình trói chặt lấy cô, mỗi bước đi đều khiến xương cốt đau đớn.

Cô lập tức lấy điện thoại ra, quét mã QR mà vị đạo sĩ kia đưa.

Ứng dụng đã được tải về, là một giao diện tối đen, thoạt nhìn có vẻ khá đơn giản.

Không chút do dự, cô nhấn vào biểu tượng ứng dụng.

Ngay lập tức, một dòng chữ hiện ra:

"Chào mừng đến với ứng dụng Phong Đô Nhà Ma. Hãy đến khu vực cách thành phố 80 km để tiếp quản công viên giải trí Phong Đô."

Ngay khoảnh khắc dòng chữ xuất hiện, những xiềng xích vô hình trên người Lê Diệu bỗng biến mất.

Ánh mắt cô sáng lên. Không ngờ ứng dụng này thật sự có tác dụng.

Cô không chần chừ nữa, đặt ngay vé tàu đến Phong Đô.

Lần này, cô phải đi thật xa.

Sau một chuyến đi kéo dài suốt bảy, tám tiếng đồng hồ, cuối cùng Lê Diệu cũng đặt chân đến Phong Đô.

Trước mặt cô, công viên giải trí Phong Đô hiện ra với vẻ hoang tàn đổ nát. Biển hiệu rách nát đến mức chỉ có thể miễn cưỡng đọc được bốn chữ: "Phong Đô Nhà Ma".

Bạn cần đăng nhập để bình luận