Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ
22
“Cứ thử chơi cái này trước đi. Nếu thích, tao sẽ dẫn tụi bây đi mấy chỗ còn ghê hơn!
Nhà ma Họa Bì này chỉ là cấp độ nhập môn thôi.”
Nghe thế, nhóm nữ sinh thả lỏng tâm trạng, cảm thấy chắc cũng không đáng sợ như họ tưởng tượng.
Cả nhóm đi tàu điện ngầm, sau đó xuống trạm rồi đi bộ thêm khoảng 400-500 mét nữa thì đến nơi.
Nhìn quanh một chút, ai cũng ngạc nhiên.
“Nơi này giao thông cũng khá tiện lợi, nhưng sao xung quanh hoang vắng thế?”
Các nữ sinh khẽ cảm thán.
Triệu Đại Bằng đi một vòng quan sát, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
“Sao ở đây bỗng dưng mọc lên nhiều tòa nhà thế này? Lớn đến mức có khi diện tích hàng chục vạn mét vuông. Nếu xây ký túc xá hay khu công nghiệp thì còn hợp lý, chứ khai thác thành nhà ma thì có vẻ quá lãng phí.”
Tần Đan cũng phát hiện có gì đó sai sai.
“Đúng đó! Một khu đất lớn thế này mà chỉ dùng để làm nhà ma thôi sao?”
“Thôi bớt suy nghĩ nhiều đi, ai mà biết họ quy hoạch thế nào.”
Vương Kiện cười khẩy, đi trước dẫn đầu: “Nhanh lên! Mau vào trong đi.”
Cả nhóm bước qua cánh cổng lớn.
Đập vào mắt họ là một tòa nhà cao tầng sáng đèn, nổi bật giữa bóng tối.
Xung quanh, lác đác vài công trình kiến trúc khác, nhưng đều cũ kỹ và đổ nát, giống như đã bị bỏ hoang từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/22.html.]
Chỉ có tòa nhà trước mặt là sáng đèn.
“Đi thôi! Đến đó nào.” Vương Kiện hào hứng chỉ tay về phía tòa nhà.
Tần Đan bước chậm lại, càng nhìn càng cảm thấy bất thường.
“Một khu lớn thế này mà không có bảo vệ cửa à?”
Triệu Đại Bằng nắm tay bạn gái, cười trấn an:
“Chắc là cố tình để tạo không khí đấy! Dù sao đây cũng là một nhà ma mà.”
Sau đó, cả nhóm bước nhanh hơn, đi thẳng về phía tòa nhà sáng đèn phía trước…
Cánh cửa lớn của tòa nhà trông cũ kỹ và nặng nề, mở ra vô cùng khó khăn.
Vương Kiện vốn khỏe mạnh nhưng cũng phải dùng cả hai tay để đẩy mạnh.
Mau vào đi, tao giữ cửa cho!
Mọi người lần lượt chạy vào bên trong. Nhưng khi đã vào rồi, họ mới phát hiện ra bên trong còn tồi tàn hơn cả bên ngoài.
Mặt đất thô ráp, không có gạch lát, chỉ là một lớp xi măng xám xịt. Xung quanh là những tấm rèm đen cũ kỹ, che chắn mờ mờ, tạo nên một bầu không khí âm u. Đèn trần trên cao chập chờn, phát ra ánh sáng mờ nhạt, lâu lâu lại phát ra tiếng kẽo kẹt như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Sảnh lớn trống trơn, không một bóng người.
Nơi này đáng sợ quá… - Cô em út trong nhóm run rẩy, bám chặt lấy tay một người bạn.
Không sao đâu, đừng sợ. - Vương Kiện lên tiếng trấn an - Đây đều là cố ý dàn dựng để tạo không khí thôi.
Nói rồi, hắn ngẩng đầu gọi lớn:
Có ai ở đây không?