Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ
1
Nếu bạn sở hữu một ngôi nhà ma, bạn mong muốn bên trong có gì?
Lê Diệu vừa rời khỏi bệnh viện thì nhận được một tờ phiếu khảo sát trắc nghiệm.
Dạo này người ta quảng bá nhà ma theo cách sáng tạo thật, mở nhà ma thì cứ mở thôi, còn bày đặt phát phiếu khảo sát.
Cô chẳng buồn để ý đến nó. Dù sao cô cũng là một bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối, không có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này.
Nhưng không ngờ cô với tờ phiếu này lại có duyên đến mức nó cứ bay lơ lửng trong không trung, theo cô suốt một đoạn đường, cuối cùng dán thẳng vào mặt cô.
Lê Diệu: "……"
Thôi được rồi, không điền chắc cũng không được.
Trong lòng bực bội, cô cầm lấy tờ khảo sát, bắt đầu viết đại.
Câu hỏi đầu tiên: Nếu bạn sở hữu một ngôi nhà ma, bạn mong muốn các hồn ma NPC trong đó trông như thế nào?
Lê Diệu hừ lạnh, cố tình viết: "Nhiếp Tiểu Thiến, Mạnh Bà."
Cô không tin một cái nhà ma nhỏ nhoi lại có thể mời được hai nhân vật truyền kỳ đó.
Câu hỏi thứ hai: Nếu bạn sở hữu một ngôi nhà ma, bạn muốn nó rộng bao nhiêu?
Lê Diệu: "To hơn Trái Đất, càng lớn càng tốt."
Câu hỏi thứ ba: Ngoài ma quỷ, bạn muốn trong nhà ma có thêm gì nữa?
Lê Diệu hơi cáu, tại sao người ta làm khảo sát toàn câu hỏi trắc nghiệm, còn đây lại bắt điền tự luận?
Cô viết đại: "Tôi muốn có Tôn Ngộ Không. Chỉ cần có Tôn Ngộ Không, tôi sẽ vào chơi ngay!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/1.html.]
Câu hỏi thứ tư: Bạn muốn nhà ma có bao nhiêu phó bản? Mỗi phó bản sẽ như thế nào?
Lê Diệu: "Vô hạn."
Cô muốn có vô số phó bản.
Còn mỗi phó bản sẽ ra sao, cô lười nghĩ, viết nhiều quá mỏi tay.
Cô nhìn quanh tìm người phát phiếu khảo sát này nhưng chẳng thấy ai.
Điền mất công rồi, thôi ném thùng rác vậy.
Không ngờ, một cơn gió bất chợt thổi qua cuốn tờ giấy bay đi.
Nhìn phiếu khảo sát dần biến mất, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ—nếu thật sự có một ngôi nhà ma như vậy thì tốt biết bao. Sau khi chết, cô có thể vào đó làm NPC.
Nửa giờ trước.
"Chị Lê, kết quả xét nghiệm đã có rồi."
Bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương cảm, ngập ngừng hỏi: "Người nhà chị đâu? Họ không đi cùng sao?"
Lê Diệu lắc đầu: "Tôi không có người nhà. Ba mẹ tôi mất khi tôi bảy tuổi. Bác sĩ cứ nói thẳng đi."
Bác sĩ thở dài, cảm thấy cô gái này quá đáng thương. Còn trẻ đã mồ côi cha mẹ, giờ lại mắc bệnh nan y.
Nhưng làm bác sĩ lâu năm, ông đã chứng kiến vô số câu chuyện bi kịch.
Ông đẩy xấp kết quả xét nghiệm trên bàn về phía cô, giọng trầm xuống:
"Ung thư gan giai đoạn cuối. Ở giai đoạn này, điều trị không còn ý nghĩa nữa. Cô hãy ra ngoài tận hưởng cuộc sống, muốn ăn gì thì cứ ăn, đừng kiêng khem làm gì."