Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ

12

Lê Diệu không quá khó tính trong chuyện ăn ngủ. Cô tìm đại một cái sô pha trong đại sảnh, quấn chặt áo khoác quanh người rồi nằm xuống.

Dù điều kiện đơn sơ, nhưng cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cuối cùng, cô đã thoát khỏi gia đình Lê đại bá.

Trong khi đó, tại nhà họ Lê ở Ninh Thành.

Trong thư phòng yên tĩnh, Lê đại bá ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, chân mày nhíu chặt.

“Lê Diệu vẫn chưa về sao?”

Lê lão đại gật đầu:

“Chưa thấy nó đâu. Người hầu đã đứng chờ ở cửa, nếu nó quay lại, lập tức có tin báo.”

Lê Dương nhịn không được mà bực bội ra mặt.

Lê gia có năm đứa con, cô là út, cũng là đứa con gái duy nhất, từ nhỏ đã được cưng chiều thành hư.

Hôm nay là lễ đính hôn của cô, lẽ ra tối nay cô có thể ở bên Chiếu Mặc. Vậy mà ba cô lại cấm cô đi, bắt cô ở nhà chờ Lê Diệu.

Cô cáu kỉnh đạp mạnh xuống sàn, giọng không vui:

“Ba, tại sao cứ phải chờ nó? Nó đi đâu kệ nó! Chết quách ngoài đường đi cho xong!”

“Bậy bạ!” Lê đại bá quát, “Nó là em gái con đấy!”

Diệp Thúy Vân – mẹ cô – vỗ nhẹ vai con gái, ra hiệu bảo cô đừng làm cha giận.

Lê Dương dựa vào vai mẹ, bĩu môi. Tuy vẫn không vui, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa.

Lê lão tứ vắt chân lên ghế, lười biếng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/12.html.]

“Ba, ba lo xa quá rồi. Nó chỉ dỗi vặt chút thôi, chơi chán rồi tự khắc quay về. Tam ca nói đúng, Lê Diệu chưa bao giờ dám trái lời chúng ta, cũng không thể rời khỏi nhà họ Lê.

Nó sắp đến lúc thay đổi mệnh cách rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì? Có khi giờ nó đang trốn trong góc nào đó khóc lóc ấy chứ.

Cứ chờ nó quay về rồi dỗ dành vài câu là được.”

Lê đại bá gật đầu, hiển nhiên đồng tình với lời của lão tứ. Dù vậy, mặt ông vẫn nghiêm nghị, chỉ tay cảnh cáo:

“Các con bớt bắt nạt nó lại đi. Trò ‘đánh cầu’ gì đó cũng đừng chơi nữa.

Còn Lê Dương, đừng có lúc nào cũng lôi d.a.o kéo ra dọa nó, nguy hiểm lắm.”

Lê Dương chu môi:

“Con đâu có muốn dùng d.a.o thật đâu! Nhưng hôm nay m.á.u trên mặt nó b.ắ.n vào tay con, ghê muốn chết. Con chỉ muốn nó xấu đi một chút thôi, con gái ai mà không thích đẹp chứ?”

Lê đại bá thấy con gái làm nũng thì mềm giọng ngay:

“Được rồi, ba hiểu mà. Lần sau con cứ bỏ chút thuốc hủy dung vào đồ ăn của nó, như thế vừa an toàn, vừa sạch sẽ, không bị b.ắ.n máu.”

Lê lão nhị trợn mắt:

“Ba, ba thiên vị quá đấy. Dung mạo của Lê Diệu đáng lẽ phải thuộc về con chứ! Đừng quên con là đỉnh lưu, gương mặt là thứ quan trọng nhất!”

Lê đại bá nhướng mày, giọng điệu đầy bất mãn:

“Nam nhân xấu thì có gì đáng tiếc? Đều tại ngươi! Một hai đòi lấy đi dung mạo của Lê Diệu, nếu dứt khoát chuyển hết cho Dương Dương ngay từ đầu, con bé cũng không cần tự mình ra tay.”

Lê Dương ngáp dài, lười biếng đáp:

“Quá muộn rồi. Con phải về ngủ để giữ gìn nhan sắc đây. Đợi đến khi Lê Diệu quay về, cứ trói nó lại luôn, đỡ phải chạy lung tung. Tam ca nói, trên người nó chỉ còn lại chút mệnh cách cuối cùng, không bao lâu nữa là có thể đổi hết.”

“Đổi hết mệnh cách? Vậy chẳng phải nó sẽ c.h.ế.t sao?” Lê lão tứ hiếu kỳ hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận