Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ

30

"Aaaa——!!!"

Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp căn nhà ma.

Còn chưa xong nữa hả?!

Tưởng rằng đã thoát, ai ngờ lại bị một cú lật mặt ngoạn mục ngay phút cuối.

Có người sợ quá đến mức tè cả ra quần.

Em út thì trực tiếp ngất xỉu, Vương Kiện cả người mềm nhũn, nằm bẹp trên đất.

Những người khác cũng mặt cắt không còn giọt máu.

"Đừng sợ, đừng sợ! Là ta đây, ta là chủ nhà ma!"

Lê Diệu vội vàng lên tiếng, sợ mọi người bị dọa quá hóa điên.

Nghe đến bốn chữ "chủ nhà ma", mọi người mới có cảm giác từ địa ngục trở về nhân gian.

Lê Diệu bật đèn sáng hơn, ra hiệu cho bọn họ cõng em út ra ngoài.

"Khoan đã!" Tam ca dè chừng nhìn Lê Diệu. "Ngươi có định dọa chúng ta thêm lần nữa không đấy?"

Lê Diệu: "..."

Toang rồi, làm mọi người chấn thương tâm lý luôn rồi.

Tất cả chỉ vì cô muốn làm cốt truyện phong phú hơn, muốn khách hàng có trải nghiệm đáng tiền, ai ngờ lại biến thành quá kinh dị thế này.

"Yên tâm, hết rồi, thật sự hết rồi." Cô cố gắng hạ giọng ôn hòa, sau đó đi trước dẫn đường, giữ khoảng cách mấy mét với họ để tránh gây thêm sợ hãi.

Ra khỏi lầu hai, đi đến phòng nghỉ ở lầu một, mọi người nhìn em út vẫn còn bất tỉnh, Lê Diệu lo lắng: "Có cần gọi xe cứu thương không?"

Vừa dứt lời, em út khẽ cựa quậy rồi từ từ mở mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/30.html.]

"Tỉnh rồi!" Tần Đan mừng rỡ.

Lê Diệu thở phào nhẹ nhõm. May quá, khỏi gọi xe cứu thương.

Mọi người lúc này mới thực sự yên tâm, bắt đầu hào hứng bàn tán:

"Lão bản, cái chủ đề Họa Bì này quá đáng sợ! Không khí kinh dị đỉnh thật sự!"

Lê Diệu cười cười: "Ta học tâm lý học, hiểu khá rõ về nỗi sợ của con người."

"Thảo nào!" Mọi người gật gù.

Sau khi uống ly nước ấm ở quầy nghỉ, cả nhóm rời đi.

Họ đã đói bụng lắm rồi, phải đi ăn một bữa ra trò.

Các tình yêu muốn mình lại lên tiếp livestream huyền học hay quay về điền văn nè ^^
Cmt cho mình biết nhaaaa
Thứ 2 sẽ lên truyện mới tháng này cho các tình yêu nhé ^^

Lê Diệu tiễn họ ra cửa, dặn dò: "Về nhà nhớ phơi nắng hai tiếng đấy!"

"Biết rồi!"

Mọi người phất tay, đương nhiên là không ai dám lơ là chuyện này. Giờ phút này, sau lưng họ vẫn còn lạnh toát, sợ đến mức tay chân mềm nhũn.

Trên đường về, Triệu Đại Bằng tò mò hỏi Vương Kiện:

"Này, rốt cuộc là sao? Sao cậu lại chịu cưới Họa Bì vậy?"

Vương Kiện ngớ người: "Các cậu không thấy nàng ấy đáng thương sao? Không muốn bảo vệ nàng ấy à?"

Cả nhóm câm nín.

Cái lòng trắc ẩn này... có hơi quá mức rồi đấy!

Tam ca tiếp tục hỏi: "Còn chuyện cậu ăn dòi thì sao? Cậu thực sự ăn à?"

"Ăn dòi?" Vương Kiện cau mày. "Tôi có ăn dòi đâu? Đó là cá mà! Mấy món đó ngon lắm, có cua, có tôm hùm, toàn là đồ ngon, sao các cậu không ăn?"

Nghe vậy, ai nấy đều nghẹn lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận