Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ
17
Cái này là gì?
Lê Diệu tò mò bấm vào sử dụng.
Ngay lập tức, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi!
Vốn dĩ chỉ là những tấm ván gỗ và đạo cụ rẻ tiền, giờ đây lại hóa thành một công trình cổ kính chân thực đến từng chi tiết.
Tất cả trông giống hệt một tòa phủ đệ cổ đại!
Cứ như thể cô vừa xuyên không về quá khứ vậy!
Đúng lúc Lê Diệu còn đang kinh ngạc, ứng dụng trong điện thoại lại một lần nữa sáng lên…
Lần này lại có chuyện gì nữa?
Lê Diệu tò mò mở ứng dụng ra. Một cửa sổ thông báo bật lên:
[Chúc mừng chủ nhân nhà ma – Lê Diệu – đã mở khóa phó bản đầu tiên! Tiến độ nhiệm vụ chính tuyến: Nhà ma sơ kiến. Phần thưởng: Tinh thần lực vĩnh viễn tăng cường.]
Bên dưới còn có một dòng ghi chú nhỏ:
Quỷ thường dùng mị thuật để mê hoặc con người. Khi tinh thần lực đủ mạnh, bạn sẽ miễn nhiễm với loại ảnh hưởng này, đồng thời không còn bị âm khí xâm nhiễm.
Lê Diệu lập tức nhận thưởng.
Một luồng ánh sáng trắng bao phủ cơ thể cô, từ lòng bàn chân dâng lên một luồng hơi ấm. Cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, tràn đầy sinh lực hơn bao giờ hết.
Từ lúc bị Lê đại bá nhận nuôi, cô đã luôn yếu ớt, người khác chỉ trích cô lười biếng, nhưng thực tế là sức khỏe cô không tốt, lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi. Giờ đây, cảm giác uể oải ấy biến mất hoàn toàn.
Ở một nơi khác, tại Ninh Thành.
Lê Dương – tiểu thư đỏng đảnh nổi tiếng – đột nhiên hắt hơi một cái. Cô nhíu mày, lấy khăn tay che mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/17.html.]
Bên cạnh, vị hôn phu của cô – Chiếu Mặc – cau mày hỏi:
"Em bị cảm sao? Hay là lạnh rồi?"
Lê Dương khẽ hất cằm, kiêu ngạo đáp:
"Em không bao giờ bị cảm. Em khỏe mạnh vô cùng."
Cùng lúc đó, cách xa ngàn dặm, ở nước ngoài, Lê lão Tứ bỗng cảm thấy kiệt sức. Anh ngáp dài, mắt díp lại vì buồn ngủ.
Người bạn thân bên cạnh kinh ngạc:
"Này, cậu nổi tiếng là 'người sắt' đấy nhé! Trước đây thức trắng ba ngày vẫn chạy nhảy bình thường, sao mới nửa đêm đã than mệt thế này?"
Lê lão Tứ đá bạn một cái, uể oải nói:
"Cút! Không chơi nữa, hai ngày tới có giải đấu, tôi phải nghỉ ngơi dưỡng sức."
Quay lại nhà ma.
Lê Diệu vẫn đang quan sát sự thay đổi của bản thân. Cô thử nhìn về phía Như Hoa và Họa Bì.
Trước đây, khi gặp Như Hoa, cô bị vẻ đẹp của nữ quỷ này làm cho choáng ngợp. Như Hoa toát ra một nỗi u oán mãnh liệt, khiến người ta không kìm được mà thương xót. Nhưng bây giờ, cô chỉ thấy đó là một nữ quỷ bình thường, không còn bị cuốn vào khí tràng của nàng ta nữa.
Còn Họa Bì, cho dù nó có lột da ngay trước mặt cô, cô cũng không thấy sợ hãi, chỉ đơn thuần cảm thấy ghê tởm.
Như Hoa bước tới, chăm chú quan sát cô:
"Ngươi có gì đó khác rồi. Ta không còn mê hoặc được ngươi nữa... Tinh thần ngươi quá mạnh."
Họa Bì cũng tò mò thò lại gần, nhưng rồi vội lùi ra sau:
"Trước đây, sinh khí trên người ngươi yếu lắm, rất dễ nhiễm âm khí. Nhưng bây giờ dương khí quá mạnh, ta không dám đến gần!"