Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ
13
“Đúng vậy.” Lê Dương gật đầu, ngữ khí dửng dưng.
Tam ca của nhà họ Lê là một đạo sĩ, từ nhỏ đã xuất gia ở Tử Dương Quan trên núi Hạc Minh, nhiều năm không về nhà, bình thường chỉ liên lạc qua điện thoại.
“Ài, vậy cũng hơi đáng tiếc.” Lê lão tứ chậc lưỡi, “Một bao cát tốt như vậy, tìm đâu ra người khác để trêu chọc nữa đây?”
Lê lão nhị bật cười ha hả:
“Có gì mà khó? Chờ nó về, cứ tha hồ mà hành hạ thêm đi. Tranh thủ trước khi nó c.h.ế.t mà tận hưởng chút niềm vui.”
“Được, để ta nghiên cứu thêm vài trò chơi mới, thử hết mười đại khổ hình lên người nó.”
Tiếng cười vang lên sảng khoái trong căn phòng.
Phong Thành.
Sáng sớm, Lê Diệu thức dậy, rửa mặt xong liền ngồi vào bàn, cầm giấy bút bắt đầu thiết kế.
Cô làm việc luôn nghiêm túc, theo đuổi sự hoàn mỹ dù đang trong tình trạng tài chính eo hẹp.
Trong lúc vẽ bản thiết kế, cô còn hỏi ý kiến của Họa Bì quỷ.
Bây giờ, Họa Bì quỷ đã đắp lên lớp da của một cô gái trẻ, trông như thiếu nữ cổ trang 15-16 tuổi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lê Diệu.
Thấy Lê Diệu dò hỏi, nó vươn ngón tay thon dài, chỉ vào vị trí thư phòng:
“Thư phòng của Vương Sinh nằm ở hậu viện, cách tiền viện một khoảng khá xa.”
Lê Diệu gật đầu, tiếp tục chỉnh sửa bản vẽ.
Họa Bì quỷ không rời đi, vẫn ngồi cạnh cô.
Lê Diệu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/13.html.]
Nó cười hì hì, nửa đùa nửa thật:
“Chủ nhân, ta có thể ăn trái tim người không?”
Lê Diệu lập tức nghiêm mặt:
“Không được! Nếu ngươi không ngoan ngoãn, ta sẽ gọi Minh Dạ đến trừng trị ngươi!”
Vừa nghe đến Minh Dạ, Họa Bì quỷ lập tức run rẩy, vội che mặt:
“Không dám, không dám.”
Lê Diệu vừa răn đe xong liền đưa ra phần thưởng:
“Nếu ngươi ngoan, làm việc đàng hoàng, đợi đến khi nhà ma khai trương, mỗi ngày ta sẽ đốt một nén hương cho ngươi ăn. Nếu được khách hàng khen ngợi, còn có thể chuẩn bị đại tiệc, có cá có thịt cho ngươi hưởng thụ.”
Mỗi ngày được ăn hương khói đã là niềm vui lớn, nay nghe còn có thịt, Họa Bì quỷ chảy cả nước dãi.
“Được rồi, lau nước miếng đi.” Lê Diệu ghét bỏ nói.
Bộ dạng này, hoàn toàn không còn vẻ mỹ nữ nào cả.
Sau khi hoàn thành bản thiết kế, Lê Diệu lập tức đi đến chợ vật liệu xây dựng, chọn những nguyên liệu rẻ nhất, sau đó tìm thợ xây.
Bây giờ thuê thợ rất đắt, một ngày tận 450 tệ.
Nhìn số dư tài khoản, Lê Diệu đau lòng. Sáng nay chưa gì đã tiêu hơn vạn tệ.
Cô cần nhanh chóng mở cửa nhà ma để kiếm tiền, bằng không tháng sau ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Thấy cô gái trẻ một thân một mình đến thuê thợ, một gã đàn ông mặt rỗ nảy sinh ý đồ xấu, chen vào giữa cô và hai người thợ mà cô chọn trước đó.
Hắn cười cợt, vỗ vai hai người kia:
“Lão bản, cô muốn sửa nhà à? Ở đâu thế?”