Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ
6
Lê Diệu bỗng nhận ra, chẳng lẽ bây giờ cô chính là con rối của Lê đại bá, để mặc cho bọn họ muốn chà đạp thế nào cũng được sao?
Không để ý đến những ánh mắt xung quanh, cô xoay người bước thẳng ra cửa.
Thấy vậy, Lê Dương nhíu mày, giọng lạnh băng: "Lê Diệu, mày định đi đâu? Quay lại ngay!"
Nghe hai chữ "quay lại", bước chân Lê Diệu thoáng khựng lại theo bản năng, như thể cô đã quá quen với việc phải phục tùng.
Nhưng rồi cô siết chặt tay, cố gắng kiềm chế phản xạ muốn quay đầu, cắn răng tiếp tục bước đi.
Mọi người trong phòng sững sờ. Đây là lần đầu tiên Lê Diệu dám phản kháng.
Lê Dương kinh ngạc đến mức không thể tin nổi: "Mày dám trái ý tao? Chán sống rồi à? Tao bảo mày quay lại, ngay lập tức!"
Lê Diệu vẫn không dừng bước.
Lê Dương tức giận, theo bản năng quay sang nhìn mẹ mình - Diệp Thúy Vân.
Bà ta nhíu mày, giọng nghiêm khắc: "Lê Diệu! Đừng làm loạn! Mau quay lại! Các anh chị chỉ đang đùa với con thôi, đừng giận dỗi vô cớ. Một lát nữa ta sẽ bảo họ xin lỗi con."
Lê Diệu vẫn tiếp tục đi thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Thúy Vân lập tức sa sầm, giọng nói cũng mất đi vẻ dịu dàng: "Lê Diệu! Ta nói lần cuối cùng, nếu con dám bước qua cánh cửa này thì đừng bao giờ mong được quay về nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/6.html.]
Bà ta chắc chắn rằng Lê Diệu sẽ không dám rời đi. Dù gì đi nữa, con bé cũng không thể sống thiếu gia đình này.
Với vận xui của nó, đi đến đâu cũng chỉ gây họa. Học hành chẳng ra gì, làm gì cũng thất bại. Nếu không có gia đình, ngay cả miếng cơm cũng khó mà có.
Bà ta tin rằng Lê Diệu chỉ đang làm mình làm mẩy như mọi lần. Cứ để nó đi, rồi khi không còn nơi nào để bấu víu, nó sẽ tự quay lại thôi.
Nhưng lần này, bà ta đã sai.
Lê Diệu không quay đầu.
Lúc này, Lê đại bá và Chiếu Mặc bước ra từ một căn phòng khác, nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu mày.
"Chuyện gì vậy?" Lê đại bá hỏi.
Lê Dương bước tới, kéo cánh tay Chiếu Mặc, giọng đầy bất mãn: "Còn có thể là chuyện gì? Nó đang làm loạn đấy! Chỉ vì chuyện hôn ước của tôi!"
Lê đại bá đã không còn là con người thật thà như trước. Mặc bộ vest đắt tiền, ông ta tỏ ra đầy uy quyền.
Giọng ông ta lạnh băng: "Lê Diệu, đừng làm loạn nữa. Có phải con vẫn chưa từ bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc đó không? Tử Mặc là anh rể của con. Trước đây con đã mạo danh gặp mặt nó, Lê Dương còn chưa trách con, vậy mà giờ con lại muốn gây chuyện nữa à? Tử Mặc căn bản không thích con!"
Chiếu Mặc hờ hững tiếp lời: "Đúng là bắt chước vụng về. Cô nghĩ cô có thể giả làm Lê Dương mà qua mắt tôi sao? Đừng si tâm vọng tưởng nữa. Một con nhỏ vừa xấu xí vừa kém cỏi như cô, sao có thể là ‘Tưởng Niệm Sơn Hải’ được?"
Tưởng Niệm Sơn Hải? Sỉ nhục? Si tâm vọng tưởng?