Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ
21
Những thứ mà bạn cùng lớp chỉ cần nghe thầy cô giảng một lần là hiểu, cô lại không hiểu nổi.
Mỗi lần học, cô phải cầm sách về học thuộc lòng, nghiền ngẫm từng câu chữ, lặp đi lặp lại suy nghĩ, đến khi thực sự thấu đáo mới thôi.
Những gì người khác chỉ mất một ngày để học, cô có khi phải bỏ ra mười ngày, thậm chí lâu hơn.
Nhưng dù đầu óc không lanh lợi, cô lại có một phẩm chất không ai sánh bằng:
Không bao giờ bỏ cuộc.
Dựa vào sự bền bỉ ấy, Lê Diệu kiên trì thi đậu vào một trường đại học chính quy, dù với nhiều người, chuyện này là điều dễ dàng.
….
Sáng sớm, Triệu Đại Bằng, Vương Kiện và cả nhóm nam sinh đã dậy từ sớm, chỉnh tề ăn sáng, thậm chí còn trang điểm nhẹ để có diện mạo chỉn chu nhất khi đi chơi.
Sau đó, họ cùng nhóm nữ sinh tập hợp trước cổng trường.
Bạn gái của Triệu Đại Bằng là Tần Đan – một cô gái khôn khéo, hào sảng. Cô thích tính cách hiền lành, thật thà của cậu, thế nên hai người nhanh chóng thành đôi.
Sau khi hội đủ thành viên, cả nhóm cùng nhau đi đến trạm tàu điện ngầm.
“Liệu có đáng sợ không?”
Cô gái nhỏ nhất trong nhóm nữ sinh là Lão Tứ, nhỏ hơn các chị hai tuổi, người gầy nhỏ, tính tình nhút nhát.
Lần đầu tiên đi nhà ma, cô không khỏi hồi hộp, bám c.h.ặ.t t.a.y Lão Tam, giọng run run:
“Chắc là… không dọa người đến mức đó đâu nhỉ?”
“Nhìn hình ảnh quảng cáo thì đáng sợ lắm…” Lão Tam cũng có chút e ngại.
Vương Kiện đứng cạnh nghe vậy thì không nhịn được, kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/21.html.]
“Trời đất, gan tụi bây nhỏ vậy luôn á? Mấy cái này mà cũng sợ?”
“Cái chủ đề Họa Bì này cũ rích rồi! Phim với kịch truyền hình diễn cả trăm lần, có gì mà đáng sợ?”
Lão Tam tò mò hỏi: “Thế ông đi nhà ma bao giờ chưa?”
Vương Kiện nhếch mép đầy khinh thường:
“Mấy cái chủ đề cũ rích này mà cũng phải tốn tiền đi à? Không đáng!”
Triệu Đại Bằng cười, giải thích thêm:
“Vương Kiện gan rất lớn đấy, cả cái thành phố này không có căn nhà ma nào là nó chưa chơi qua.”
“Đúng đó! Nó còn từng vào mộ hoang để hát karaoke cơ.”
“Gì cơ?!”
Nhóm nữ sinh tròn mắt kinh ngạc nhìn Vương Kiện đầy thán phục.
Nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, Vương Kiện càng đắc ý, vuốt tóc rồi vung tay đ.ấ.m nhẹ lên bắp tay mình, vờ như đang khoe cơ bắp.
“Tụi bây cứ yên tâm đi, có tao ở đây thì không cần sợ gì hết! Một đ.ấ.m của tao cũng đủ hạ gục NPC luôn.”
“Phì…!” Lão Tam bật cười. “Thật không đó?”
“Tin đi! Đừng để hình ảnh quảng cáo lừa. Chứ thực tế các nhà ma chỉ toàn dùng hiệu ứng đồ họa để hù dọa thôi.
Mấy cái bối cảnh cổ trang thế này tốn tiền dựng lắm, nên đa số họ chỉ vẽ tường giả, nhìn vậy chứ toàn giấy dán và tranh vẽ. Tới nơi rồi thì tụi bây sẽ thấy rõ, nhìn phát biết ngay là đồ giả.”
“Ghê vậy?” Tần Đan tò mò. “Vậy nhà ma nào mới xứng đáng 5 sao?”
Vương Kiện nhếch môi, ngẩng cao đầu: