Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ

24

Nhà ma này cũng quá đơn sơ, đến cả NPC cũng phải do chủ quán tự mình ra mặt đóng vai.

Vương Kiện tỏ vẻ chán ghét, mất kiên nhẫn tiến lên:

"Ê, bói toán à? Xem thử cho tao một quẻ đi."

Lê Diệu nhập vai thầy bói, liếc mắt đánh giá Vương Kiện một chút, rồi nhẩm nhẩm trên tay, nói:

"Hướng đông mà đi, phía đó có quý nhân."

Tần Đan lập tức phấn khích, nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Đại Bằng:

"Chuyện này là đang dẫn dắt cốt truyện đúng không?"

Triệu Đại Bằng gật đầu:

"Chắc bên đó có điểm kích hoạt kịch bản."

"Không cần đi." Vương Kiện giơ tay ngăn cả nhóm, cười đầy tinh quái. "Chủ đề này xem ra chẳng có gì thú vị, chi bằng mình chơi kiểu khác, cố tình làm trái kịch bản xem sao. Chúng ta đi về phía tây!"

Trong nhóm tám người, Vương Kiện là người có kinh nghiệm chơi nhà ma nhiều nhất. Hắn luôn là người dẫn dắt cả bọn, nên mọi người cũng không ai phản đối.

Họ rẽ sang hướng tây. Đi được vài phút, trước mặt xuất hiện một ngôi miếu hoang.

Ngôi miếu không có cửa chính, bên trong mơ hồ có bóng người.

"NPC kìa!"

Cả nhóm háo hức chạy vào xem NPC sẽ làm gì. Nhưng khi nhìn rõ diện mạo của cô gái trong miếu, tất cả đều sững sờ.

"Đậu má… Đẹp quá!"

Cô gái trong bộ y phục cổ trang sở hữu một vẻ đẹp khiến người khác phải nín thở.

"Nhìn thế này là có thể làm minh tinh rồi, sao lại chịu làm NPC ở nhà ma chứ?"

Cô gái cầm khăn tay lau nước mắt, trông như đang khóc.

Mọi người tiến lên hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/24.html.]

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Cô gái buồn bã, giọng nói đầy ai oán:

"Cha mẹ tôi tham tiền, vì bạc mà bắt tôi phải thành thân với người chết. Tôi không chịu, nên trốn ra khỏi nhà. Nhưng tôi chẳng có nơi nào để đi, chỉ đành nương náu tạm ở đây…"

"Cái quái gì vậy? Cha mẹ kiểu gì mà bán cả con gái mình thế này?"

"Đúng đó! Còn bắt gả cho người c.h.ế.t nữa chứ!"

Cả bọn tức giận bất bình thay cho cô gái, nhưng đúng lúc này, Vương Kiện đột nhiên lên tiếng:

"Nếu cô nương không có chỗ để đi, chi bằng theo ta về nhà. Nhà ta ở thành đông, ta họ Vương, cô cứ gọi ta là Vương Sinh đi."

Mọi người c.h.ế.t sững.

Vương Kiện bị gì vậy?

Hắn khi nào thành Vương Sinh rồi?

Cô gái lập tức sáng mắt, tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, vui mừng nói:

"Đa tạ lang quân! Nếu không có gì để báo đáp, tiểu nữ nguyện lấy thân báo đáp."

Dứt lời, cô dắt tay Vương Kiện, cùng hắn bước về hướng thành đông.

Mấy người còn lại tròn mắt, đứng c.h.ế.t lặng.

Lão tam - một chàng trai đeo kính, là người đầu tiên hoàn hồn, vội chạy theo kéo Vương Kiện lại:

"Vương Kiện! Mày bị sao vậy?"

Vương Kiện quay đầu nhìn hắn, ánh mắt xa lạ, giọng nói bỗng trở nên mềm mại khác thường:

"Tam ca, ta muốn cùng Họa Nương thành thân, mời ngươi đến tham dự hôn lễ của ta."

"Họa Nương?" Lão tam ngớ người, chỉ vào cô gái kia. "Cô ta là Họa Nương?"

Vương Kiện gật đầu, ánh mắt si mê nhìn cô gái bên cạnh:

"Đúng vậy, đây là Họa Nương, nữ nhân ta yêu nhất. Chúng ta sắp thành thân."

Bạn cần đăng nhập để bình luận