Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ

4

Vừa bắt máy, giọng bà ta đã vang lên đầy bực tức: "Mày c.h.ế.t ở đâu rồi hả? Hôm nay chị họ mày đính hôn, mày không về dọn dẹp, bưng trà rót nước thì chạy đi đâu? Mau cút về đây ngay!"

"Đồ vô ơn! Nuôi mày bao nhiêu năm mà chẳng được tích sự gì, đúng là đồ tạp chủng!"

Cơn giận của Lê Diệu bùng lên, cô muốn quát lại, nhưng lời nói đến miệng lại không sao thốt ra được.

Cô trợn tròn mắt, sắc mặt tái nhợt.

Lão thầy bói bên cạnh khẽ thở dài: "Có phải cô muốn phản kháng nhưng không làm được không? Hiện tại, cô chỉ là một con rối của họ, hoàn toàn bị thao túng. Chỉ có ứng dụng này mới có thể cứu cô."

"Ứng dụng này rất lợi hại, dù cô có chết, vẫn có thể sống trong Nhà Ma. Nhớ sớm một chút mà mở nó ra!"

Lê Diệu nhìn gã thầy bói thật sâu một cái, không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Từ trước đến nay, cô chưa từng dám trái lời đại bá mẫu. Cứ mỗi lần bà ta ra lệnh, cơ thể cô như mất đi sự kiểm soát, vô thức làm theo, như thể có một thế lực vô hình nào đó đang áp chế cô chặt chẽ.

Trước kia, cô chưa bao giờ cảm thấy có gì bất thường. Cô luôn nhẫn nhịn, luôn cho rằng mình phải biết ơn đại bá và đại bá mẫu vì họ đã nuôi nấng cô. Nhưng bây giờ, sau khi nghe những lời gã thầy bói nói, cô bắt đầu nhận ra có điều không ổn.

Chuyện mệnh cách vốn dĩ huyền bí, cô không hoàn toàn tin vào những lời của ông ta, nhưng vẫn muốn tự mình kiểm chứng.

Nhà của đại bá cô, Lê Kim Quý, là một căn biệt thự xa hoa nằm lưng chừng núi. Toàn bộ khu vực xung quanh đều thuộc về Lê gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/4.html.]

Hôm nay là tiệc đính hôn của chị họ Lê Dương và Chiếu Mặc. Biệt thự rợp bóng siêu xe, khách khứa ra vào toàn nhân vật có m.á.u mặt trong giới thượng lưu.

Thân phận của Lê Diệu trong Lê gia còn không bằng người hầu, đương nhiên không có tư cách bước vào khu vực dành cho khách quý. Cô chỉ có thể đi bằng cửa sau, đứng chung với nhóm người làm.

Nhưng cô không biết rằng, chị họ cô – Lê Dương – đã chờ cô từ lâu.

Lê Dương khoác lên mình một bộ lễ phục thiết kế riêng, đường cong quyến rũ, tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, trang điểm tinh xảo đến mức không chê vào đâu được.

Nhưng dù đã hoàn hảo như vậy, cô ta vẫn không hài lòng. Đứng trước gương, Lê Dương cau mày, giơ tay chạm vào cổ mình – màu da chỗ đó và da mặt cô ta không đồng đều.

Cô ta lẩm bẩm:

— "Màu da vẫn chưa đủ trắng. Mẹ, lát nữa Lê Diệu về, con rạch vài đường trên mặt nó, liệu có giúp da con trắng hơn không? Hay là… lột luôn da mặt nó xuống thì hơn?"

Giọng điệu nhẹ bẫng, như thể Lê Diệu không phải con người mà chỉ là một món đồ có thể tùy ý sử dụng.

Diệp Thúy Vân – mẹ của Lê Dương – nhíu mày, khẽ quát:

— "Nhỏ giọng thôi! Muốn nói gì thì về phòng mà nói."

Bà ta liếc con gái một cái, rồi bình tĩnh dặn dò:

— “Hôm nay là ngày đính hôn của con, đừng làm ầm ĩ. Chúng ta còn phải giữ thể diện.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận