Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ

16

Mặt Rỗ sướng đến muốn nổ tung, cảm giác như nhặt được vàng. Hắn cười hì hì, vội vàng kéo Họa Bì vào phòng.

“Người đẹp, cô tên gì thế?”

“Người ta gọi ta là… Họa Bì.”

Họa Bì?

Tên này nghe quen quen…

Trong khoảnh khắc, một tia cảnh giác lóe lên trong đầu hắn, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì Họa Bì đã nhẹ nhàng chạm vào n.g.ự.c hắn, cười yêu kiều:

“Lang quân~”

“Thiếp muốn lấy tim chàng, chàng có cho không?”

Mặt Rỗ sướng đến rùng mình, liên tục gật đầu:

“Cho, cho chứ! Tim tôi đây, cô cứ lấy đi!”

Vừa dứt lời, mắt Họa Bì sáng rực lên, vô cùng phấn khích:

“Thật tốt quá! Ta tới moi t.i.m đây!”

Trong nháy mắt, cô ta vươn tay xé toạc lớp da trên mặt mình, lộ ra gương mặt ma quái khủng khiếp, năm ngón tay sắc nhọn lao thẳng về phía lồng n.g.ự.c Mặt Rỗ!

Từ một mỹ nhân kiều diễm, cô ta bỗng hóa thành quỷ dữ!

“Đù! QUỶ!!”

Mặt Rỗ c.h.ế.t sững trong vài giây, sau đó hét lên một tiếng thất thanh rồi quay đầu bỏ chạy.

“CỨU MẠNG! CÓ QUỶ! ĐẠI TRÁNG CỨU TA!”

Cùng lúc đó, từ căn phòng khác cũng vang lên tiếng thét của Đại Tráng:

“ÁÁÁÁ! MẶT RỖ CỨU TA! CÓ QUỶ!!”

Hai tên sợ đến mất mật, cắm đầu chạy loạn khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/16.html.]

Phía sau, Như Hoa và Họa Bì lại nhàn nhã đuổi theo, bộ dáng như mèo vờn chuột.

Tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp nhà ma, hai tên vừa chạy vừa tè cả ra quần, sợ đến mức suýt ngất.

Lê Diệu thong thả bước tới, thấy cảnh tượng này thì khoanh tay nhìn, đến khi cảm thấy đủ thì mới lên tiếng:

“Được rồi, đừng dọa họ nữa. Họ còn phải làm việc đấy.”

Cô bước tới đá nhẹ vào người Mặt Rỗ, ra lệnh:

“Dậy đi, còn chưa làm xong đâu.”

Mặt Rỗ nước mắt ròng ròng, nào còn dáng vẻ hống hách như ban nãy? Hắn run lẩy bẩy, giọng nói cũng lạc đi:

“Lão… lão bản, họ… họ là quỷ thật sao?”

Lê Diệu không trả lời, chỉ cầm một cây roi lên, gõ nhẹ vào lòng bàn tay, giọng lạnh tanh:

“Đừng hỏi nhiều. Mau làm việc.”

Mặt Rỗ nuốt nước bọt, sợ đến mức không dám hó hé câu nào, lập tức cùng Đại Tráng cắm cúi làm việc.

Còn dám chống đối? Thôi quên đi!

Dù sao cũng là sức lao động miễn phí, không dùng thì phí.

Thế là Lê Diệu giữ hai tên này lại ba ngày, bắt chúng dựng toàn bộ cảnh tượng cho khu Họa Bì. Đến khi xong việc, cô mới thả cho chúng đi.

Lúc nhận được tin có thể rời khỏi, Mặt Rỗ và Đại Tráng kích động đến phát khóc.

Hai người chẳng thèm đòi tiền công, chỉ mong chạy càng nhanh càng tốt.

Bọn họ thề, cả đời này sẽ không bao giờ bước vào nơi này thêm một bước!

Sau khi hai tên đó rời đi, Lê Diệu kiểm tra lại khu cảnh tượng vừa hoàn thành, hài lòng gật đầu.

Đúng lúc này, ứng dụng trong điện thoại bỗng sáng lên.

Cô mở [Nhiệm vụ của tôi], phát hiện nhiệm vụ dựng cảnh Họa Bì đã hoàn thành, đồng thời còn nhận được một phần thưởng.

[Phần thưởng: Cảnh tượng cụ tượng hóa]

Bạn cần đăng nhập để bình luận