Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ

18

Nghe vậy, Lê Diệu vui sướng không thôi.

Ứng dụng này thật sự quá hữu dụng!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không chỉ thoát c.h.ế.t mà còn có thể đoạt lại mệnh cách của mình!

Cùng lúc đó, tại công trường gần nhà ma.

Mấy ngày qua, mặt rỗ và đại tráng đều không quay lại. Những công nhân từng cảnh báo Lê Diệu bắt đầu lo lắng.

"Cô gái đó liệu có bị hai tên kia làm gì không?"

"Có nên báo cảnh sát không?"

Mọi người tranh luận gay gắt, chưa ai đưa ra quyết định thì một chiếc taxi đột ngột dừng lại ven đường.

Mặt rỗ và đại tráng từ trong xe lăn ra ngoài, chật vật bò dậy, hai người ôm chặt lấy đùi một công nhân gần đó, khóc lóc thảm thiết:

"Cứu mạng! Cứu chúng tôi với! Con nhỏ đó là quỷ! Toàn bộ nơi đó đều là quỷ!"

Chỉ ba ngày không gặp, cả hai đã tiều tụy đến mức không nhận ra. Mặt cắt không còn giọt máu, người run lẩy bẩy, đi đứng lảo đảo như bị hút sạch sinh khí.

Có người cười cợt:

"Hai người này cũng nhát gan quá nhỉ? Cô gái đó mở nhà ma mà, chắc chỉ dùng đạo cụ dọa người thôi."

Mặt Rỗ và Đại Tráng vốn nổi tiếng kiêu ngạo, ngang ngược, hiếm khi thấy hai người họ chật vật thế này, khiến đám công nhân cảm thấy hả hê.

Dù thế nào đi nữa, chẳng ai tin lời hai gã nói. Ngược lại, mọi người còn cười nhạo họ một trận.

Mặt Rỗ và Đại Tráng chỉ có thể cúi đầu ủ rũ, không dám cãi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/18.html.]

Ở phía nhà ma.

Lê Diệu nhìn phó bản đầu tiên của mình, trong đầu bắt đầu cân nhắc đến chuyện bán vé khai trương.

Hiện tại cô gần như cạn túi, hoàn toàn không có đủ tiền để xây dựng bối cảnh thanh lâu cho Như Hoa. Trước tiên phải kiếm tiền đã, sau đó mới tính đến việc mở rộng thêm cảnh mới.

Nghĩ là làm.

Lê Diệu sửa sang lại bảng hiệu trước cổng nhà ma, sau đó đăng ký bán vé trên ứng dụng mua chung.

Cô nghiên cứu một chút thì thấy giá vé các phòng kín kinh dị khác d.a.o động từ 100 – 200 tệ, có chỗ cao cấp còn lên đến 300 tệ.

Nhưng nhà ma của cô mới mở, chưa có danh tiếng, nếu đặt giá quá cao sẽ không ai thèm mua. Cuối cùng, cô quyết định để giá vé ở mức 88 tệ/người.

Viết xong phần mô tả, chỉnh sửa vài bức ảnh, Lê Diệu ấn đăng bài rồi ngồi chờ khách.

Thế nhưng… đợi cả đêm, chẳng có ai mua vé.

Xem ra chỉ dựa vào ứng dụng mua chung thì không ổn, cách tiếp cận quá hạn chế. Cô quyết định in tờ rơi quảng cáo, đến khu vực gần trường đại học phát cho sinh viên.

Tại Đại học Kinh tế – Tài chính.

Trong một ký túc xá nam sinh, bốn người bạn cùng phòng đang bàn bạc xem cuối tuần này đi đâu chơi.

“Hay là đi công viên giải trí?” Lão đại – người duy nhất có bạn gái – đề xuất.

“Không được, cuối tuần đông lắm, cái gì cũng phải xếp hàng.” Lão nhị lập tức phản đối.

“Vậy thì đi dã ngoại?” Lão tam đẩy gọng kính, đề nghị.

“Nhàm chán.” Lão nhị lại lắc đầu. “Với cả bọn mình ở ký túc, không thể tự nấu ăn, chẳng lẽ vác toàn đồ ăn vặt đi à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận