Nhà Ma Của Ta Thông Địa Phủ

2

Lê Diệu bình thản nhận lấy kết quả, không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Cô đã quen với những tin xấu rồi. Ung thư giai đoạn cuối? Chẳng có gì to tát.

Đối với cô, xui xẻo đã là chuyện cơm bữa.

Từ lúc cha mẹ mất, cô sống nhờ nhà chú thím và phải chịu đủ mọi cay đắng.

Xui xẻo nối tiếp xui xẻo.

Khuôn mặt trắng trẻo ngày nào bỗng nhiên xuất hiện một vết bớt đen lớn, lan khắp nửa khuôn mặt, khiến ai cũng né tránh như tránh tà.

Trí óc cô cũng trở nên trì trệ. Khi còn nhỏ, cô rất thông minh, trí nhớ xuất sắc, còn từng viết tiểu thuyết và giành nhiều giải thưởng. Nhưng rồi, cô ngày càng ngu ngơ, đến mức viết một bài văn tám trăm chữ cũng phải nghĩ cả tiếng đồng hồ.

Sức khỏe cô ngày càng kém.

Chỉ cần trở mình trên giường cũng có thể bị trật tay.

Đi đường cũng té ngã, uống nước lạnh thì bị sặc, đi ngoài đường vô duyên vô cớ bị người khác đ.ấ.m một phát.

Xui xẻo đến mức không thể tưởng tượng.

Có lẽ, cái c.h.ế.t chính là sự giải thoát tốt nhất cho cô.

Lê Diệu không buồn cầm kết quả xét nghiệm, ném thẳng vào thùng rác rồi bước ra khỏi bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nha-ma-cua-ta-thong-dia-phu/2.html.]

Cô bước đi nhẹ nhàng, khuôn mặt thư thái, chẳng hề giống một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.

Và chỉ ít phút sau, cô nhận được tờ phiếu khảo sát kỳ lạ đó.

Điền xong tờ khảo sát, Lê Diệu định quay đi thì thấy ven đường có một người ăn xin rách rưới. Nghĩ đến việc mình sắp chết, cô cũng chẳng tiếc tiền, móc ra một tờ 100 tệ bỏ vào bát của ông ta.

Dù sao cũng sắp chết, còn sống được ngày nào thì cứ tiêu hết tiền ngày đó.

Không ngờ, lão ăn xin bất ngờ túm lấy cổ tay cô: "Cô nương, đoán mệnh đi, báo sinh thần bát tự!"

"Không đoán, buông tay tôi ra." Lê Diệu cau mày, cố gắng giật tay lại nhưng không sao thoát được.

Lão ăn xin tay khỏe như gọng kìm, nhất quyết không buông: "Đã cho quẻ kim thì phải xem quẻ. Cô nương, cô đưa tôi 100 tệ, tôi nhất định phải tính cho cô một quẻ, tôi rất linh nghiệm!"

Lê Diệu bực bội nhìn kỹ đối phương, lúc này mới phát hiện ông ta không phải ăn xin mà là một thầy bói bày quán ven đường. Chỉ là ăn mặc quá rách rưới, trên đầu còn đội chiếc mũ vá chằng chịt, trông chẳng khác gì Tế Công, nên cô mới nhận nhầm.

"Không cần xem, tiền tôi cho ông, tôi đi đây." Cô lạnh nhạt nói.

"Không được, làm nghề này có quy tắc, không thể nhận tiền mà không xem quẻ. Cô nương, để tôi tính cho cô một quẻ đi, tôi thực sự rất linh!"

Không muốn đứng ngay cổng bệnh viện dây dưa với lão già này, Lê Diệu đành ngồi xuống trước sạp, đọc sinh thần bát tự rồi nói: "Tính đi. Xem thử ông có thể đoán được tôi sắp c.h.ế.t hay không."

Lão thầy bói bắt đầu bấm đốt ngón tay, vẻ mặt vui mừng: "Cô nương, cô có mệnh đại phú đại quý! Cha mẹ tích nhiều âm đức, phù hộ cô. Dung mạo linh tú, học hành xuất sắc, nhân duyên tốt đẹp. Ta đã xem qua nhiều mệnh cách, nhưng mệnh cô là tốt nhất, có phúc khí vô biên!"

Lê Diệu cười lạnh, lắc đầu.

Tên này đúng là thầy bói dỏm, đoán toàn điều viển vông, chẳng có cái nào đúng cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận