Lặn Ngọc

Chương 6

Khi Hàn Tráng dẫn một đội quân từ kinh thành trở về, quan tài Cao công đã được khiêng ra cửa, đoàn người đưa tang đang đi trên phố, dân chúng hai bên đường quỳ lạy, khóc lóc thất thanh.

Nam tử mặc giáp bạc ấy, sinh ra đã có đôi mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng.

Ông ta xuống ngựa giữa phố, cởi áo giáp, khoác tang phục, dập đầu mạnh với quan tài, khóc đau đớn: "Cha ơi! Con đến muộn mất rồi!"

Tuyết bay đầy trời, ta thấy Hàn Sơn Ngọc vái chào ông ta, nói một câu: "Tứ thúc bớt đau buồn."

Năm đó, Cao công đã mất.

Ta bị bỏ quên ở Hàn gia, trở thành đứa trẻ không ai quan tâm.

Tông chính đường nơi Hàn Sơn Ngọc ở, canh phòng nghiêm ngặt, lại cách Đào Lan quán rất xa, là gia chủ chàng luôn rất bận, sớm đã quên ta.

Hàn gia ở Lĩnh Nam đạo có hàng trăm trại châu lớn nhỏ, họ không chỉ có đội lặn ngọc riêng, còn quản cả làng chài và dân lặn ngọc vùng biển Chu Nhai.

Vì thế Hàn Tráng đưa cống phẩm lên kinh, về rồi lại vội vã rời phủ.

A Thân nói quy củ phủ Hàn gia rất nghiêm, bảo ta đừng rời Đào Lan quán.

Bà là người ít nói, cũng biết ta buồn chán, sai người dựng cho ta cái xích đu trong sân.

Thế nên khi bà bận, ta một mình ngồi trên xích đu, đưa qua đưa lại.

Qua hứng thú ban đầu, ta bắt đầu ngày ngày gục ở bệ cửa sổ, nhìn hoa trong sân tàn rồi lại nở.

Một năm sau, ta cũng trở nên ít nói, không thích nói chuyện nữa.

Ta nhớ nhà, nhớ cha.

Cha vẫn chưa đến đón ta, ta mong gặp cha, hỏi cha còn có thể đưa ta về biển Chu Nhai không.

Ta còn muốn hỏi cha, rốt cuộc chúng ta nợ Hàn gia cái gì?

Ta nhớ chiếc thuyền cũ ở nhà, nhớ gió biển Chu Nhai, nhớ người trong tộc, và biển cả mênh m.ô.n.g vô bờ.

Khi ta cùng cha ra biển lặn ngọc, thuyền lên xuống trên sóng, gió biển gào thét thổi tung tóc và áo ta.

Chúng ta áo quần rách rưới, da đen sạm, cuộc sống vất vả, nhưng đứng trên thuyền vượt sóng xẻ gió, tự do tự tại.

Đợi chờ mong ngóng, ta tám tuổi rồi, cao thơm trộn ngọc trai đã bôi hết mấy hũ, cha vẫn chưa đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận