Lặn Ngọc

Chương 19

Ta trở nên rất hay cười, líu lo, luôn có nhiều chuyện để nói.

Tiết Thu phân, Gia Nương phải nấu rượu quế hoa.

Khi thị vệ trẻ mang nước suối núi đến, ta tò mò hỏi hắn ta: "Là nước suối núi La Phù phải không?

"Huynh tự đi vào núi sao? Trong rừng núi có chướng khí và độc trùng không? Huynh có gặp không? Nguy hiểm không?"

Thị vệ trẻ diện mạo thanh tú, tên gọi Vân Châu.

Năm nào cũng là hắn ta đến mang nước, ta cũng dần quen thuộc với hắn ta.

Chỉ là hắn ta là người rất dễ đỏ mặt, nói không được mấy câu, liền vội vàng rời đi.

Ta hỏi Gia Nương: "Sao huynh ấy đỏ mặt? Ta có hỏi huynh ấy bao nhiêu tuổi, có vợ chưa đâu?"

Gia Nương bị ta chọc cười, không nhịn được.

Giờ Mùi, ta thường đến thư trai Huệ Phong quán tìm Hàn Sơn Ngọc.

Trong phủ Hàn gia nuôi mấy trăm môn khách, thường có hiệp sĩ đến, nếu chàng đang bàn việc với người, ta sẽ lặng lẽ rời đi.

A Thân và Gia Nương đều có việc riêng phải bận, khi không ai bầu bạn, ta liền một mình gục trên giường đọc sách.

Mỗi lúc như vậy, ta sẽ vô cùng cảm kích Hàn Sơn Ngọc.

Nếu không phải chàng dạy ta nhận chữ, bắt ta học nghiêm túc, đời này ta thật sự sẽ thiếu mất nhiều niềm vui đọc thoại bản.

Ta thích đủ loại thoại bản, hơn nữa đọc xong, còn hứng thú kể lại cho Hàn Sơn Ngọc nghe một lần.

Ta kể Hồ nữ báo ân, kể Lỗ sinh hoàng lương nhất mộng, kể Tăng nhân và Sĩ tử đồng tú dạ hàng thuyền.

Mỗi lần nghe xong, Hàn Sơn Ngọc đều cười nhìn ta.

Trong phủ Hàn gia không có nhiều thoại bản thú vị, lặp đi lặp lại chỉ mấy quyển, cho đến khi ta đọc nhiều lần, liền nhờ quản sự trong phủ, mua thoại bản hay cho ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận