Lặn Ngọc

Chương 2

Dân Đản ở biển Chu Nhai ai cũng biết, nữ nhi nhà Hồ Đại ngoan ngoãn nhất, ngoan đến ngốc.

Ta còn cố ý dặn dò: "Khi cha lặn ngọc, đừng một mình, phải tìm người trên thuyền giữ dây."

Cha gật đầu, lại ôm chặt ta, nghẹn ngào không dứt, có lẽ không muốn để ta thấy ông khóc, cuối cùng quay người đi không ngoái đầu lại.

Bóng ông khuất sau đầu ngõ.

Khi ta quay người, thấy một thiếu niên mặc áo choàng cáo tuyết đứng dưới cây long não sau cổng phủ Hàn gia.

Mùa đông tiêu sơ, chàng như ráng chiều trăng sáng giữa trần thế, ngẩng đầu nhìn ta, tựa một vị ngọc Bồ Tát lạnh lùng nơi mày mắt, thần sắc đạm nhiên —

Bạn cần đăng nhập để bình luận