Lặn Ngọc
Chương 34
Hàn Sơn Nguyệt vui mừng trước tình hình này, trong viện quế hương thơm ngát, ta với nàng ngồi dưới hành lang, nàng mặc áo lông cáo, mệt mỏi tựa đầu lên vai ta.
"Nếu không vào kinh một chuyến, không thể dụ tên hoạn quan kia đến đây."
"Ông ta không đến, làm sao g.i.ế.c được ông ta."
"A Bảo, đời này ta ra lệnh g.i.ế.c nhiều người, cũng có nhiều người c.h.ế.t vì ta, tuy có khổ tâm bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là tội nghiệt sâu nặng. Giờ Đào Thái giám c.h.ế.t trong tay ta, muội nói mai sau xuống Hoàng Tuyền, những người như Thành Vương Thế tử có tha thứ cho ta không?"
"Không, vì ta không muốn tỷ gặp hắn."
"Ngốc nghếch, ai rồi cũng phải chết, nếu ta có thể sống lâu, ắt không thua kém bất kỳ nam nhi nào trên đời này, họ có là gì... Thế tục khinh ta, nhưng ta không hề hối hận về những việc đã làm."
"Hàn Sơn Nguyệt, tỷ bảo vệ Lĩnh Nam, sau này ta sẽ bảo vệ tỷ, được không?"
"A Bảo, muội phải sống."
"Xích châu cải tử hoàn sinh, chẳng qua là trứng của yêu quái biển, ký sinh trong thân xác người, tỷ đang lừa họ, đúng không?"
"Không, những điều đó đều là thật."
"Hàn Sơn Nguyệt, vậy ta là gì?"
"Muội là A Bảo, là đồ ngốc nhỏ của ta."
Hàn Sơn Nguyệt nói chậm rãi, giọng dịu dàng: "Đồ ngốc nhỏ của ta, sống mười tám năm, chưa từng rơi một giọt lệ, vì đôi mắt muội quá đẹp, không có đường lệ."
"Vết thương trên tay muội luôn lành rất nhanh, cái tai bị chọc điếc năm xưa cũng đã hồi phục từ lâu mà không hay."
"Muội sinh ra đã biết bơi lội, rơi xuống biển không c.h.ế.t đuối, có lẽ còn có thể thở dưới nước."
Hàn Sơn Nguyệt nói một câu, mặt ta lại tái đi vài phần, cho đến cuối cùng, ta hỏi nàng: "Sao tỷ biết được?"
"A Bảo, muội đến phủ Hàn từ năm bảy tuổi, lớn lên bên cạnh ta, ánh mắt ta luôn dõi theo muội, làm sao không phát hiện ra những điều bất thường này."
"Muội không dám nói, vì muội sợ bị người ta coi là yêu quái."