Lặn Ngọc
Chương 1
Ta yêu mến Hàn Sơn quân từ thuở bé.
Năm bảy tuổi, cha đưa ta đến phủ Hàn gia, Cao công đang nằm trên giường bệnh hỏi ta, có muốn ở lại Hàn gia, làm thê tử nuôi từ bé của cháu nội ông ấy là Hàn Sơn Ngọc không?
Năm đó Hàn Sơn Ngọc mười lăm tuổi.
Mùa đông ở Lĩnh Nam vốn không lạnh lắm, trong nhà còn đốt địa long, ta cùng cha đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng, mà thiếu niên trước mặt lại khoác chiếc áo choàng viền cáo tuyết thêu hoa văn thọ.
Chàng đẹp đẽ vô cùng, tóc xanh như mực, làn da trắng ngần, còn có đôi mắt thanh nhã như sương.
Đôi mắt ấy phủ một tầng hào quang lạnh lẽo, khi nhìn về phía ta, con ngươi nâu tựa dòng suối u thẳm, tĩnh lặng không gợn sóng.
Người ta vốn không thể cưỡng lại vẻ đẹp, huống hồ cha vẫn thường gọi ta là "ngốc bảo".
Cha ta tên Hồ Đại, ta tên Hồ A Bảo, trước bảy tuổi, ta cùng cha nương tựa lẫn nhau, sống trên thuyền ở biển Chu Nhai.
Vùng biển Chu Nhai có nhiều ngư dân, chúng ta là dân Đản có thân phận thấp hèn nhất.
Dân Đản lấy thuyền làm nhà, tổ tiên sống trên thuyền, không được phép học chữ và lên bờ định cư.
Vì thế chúng ta phiêu bạt trên nước, đánh bắt phơi khô cá tôm, cày biển lặn ngọc.
Người trong tộc đa phần nghèo khó, y phục trên người luôn vá chằng vá đụp, quanh năm dầm mưa dãi nắng khiến làn da ai nấy nứt nẻ đen sạm.
Chính vì thế, khi nhìn thấy Hàn Sơn Ngọc lần đầu, ta trợn tròn mắt, sững sờ.
Ngư dân Lĩnh Nam ngoài đánh cá, chủ yếu sống bằng nghề lặn ngọc.
Cha ta chính là thợ lặn ngọc.
Cha từng bảo ta, trân châu có tám phẩm, nhất phẩm đương châu rực rỡ chói mắt, viền như có ánh vàng bao quanh, trong phòng tối có thể thay nến, là bảo vật hiếm có trên đời.
Ta chưa từng thấy đương châu, cha cũng chỉ nghe nói, ông lặn từ sáu tuổi, làm thợ lặn ngọc cả đời, viên ngọc đắt giá nhất từng lặn được là lạc ra châu.
Lạc ra châu trong mắt chúng ta, đã là viên ngọc tốt nhất rồi.