Lặn Ngọc

Chương 15

"Hàn quân dạy ta nhận chữ, bảo ta đọc nhiều sách, đây là ta tự học được."

Vẻ mặt ta không khỏi đắc ý: "A Thân nói đợi ta cài trâm, sẽ được gả cho Hàn quân làm vợ, ta thích Hàn quân, mong sớm được gả cho ngài."

Bảy tuổi vào phủ, ta không hiểu rõ thê tử nuôi từ bé lắm, chỉ biết thiếu niên ấy có dung mạo kinh hồn, khiến ta trợn mắt há mồm.

Sau tám tuổi, ta lớn lên bên cạnh chàng, chàng nói chàng là phu tế tương lai của ta, không phải trưởng bối.

Ta hỏi A Thân phu tế nghĩa là gì?

A Thân nói chính là người phải bên nhau cả đời, sống chung áo, c.h.ế.t chung mộ.

Ta lại hỏi A Thân: "Bà có phu tế không?"

A Thân nói: "Tiểu thư Bảo nhi, ta có, chỉ là chồng ta mất sớm rồi, ta hiện giờ làm tì phụ ở phủ Hàn gia, khi già không làm được nữa, vẫn sẽ về chôn cùng ông ấy."

Thế gian tụ tán không do ta người, bên nhau vốn đã khó khăn vô cùng.

Đây là đạo lý A Thân nói với ta, cũng là đạo lý ta ngộ ra từ bé.

Ta nhất định sẽ ở bên Hàn Sơn Ngọc mãi mãi, c.h.ế.t rồi chôn một mộ.

Vậy nên ta sẽ bảo vệ chàng, trân trọng chàng, mãi mãi mãi mãi.

Đó là lần đầu tiên ta nói tâm ý cho chàng nghe.

Nhưng chàng chỉ xoa đầu ta, thần sắc bình tĩnh: "Muộn rồi, ngoan, đi ngủ đi."

Ngày mười ba tháng Giêng, là ngày lễ tế biển lớn của ngư dân Lĩnh Nam đạo.

Là gia chủ Hàn gia, mỗi năm thời điểm này Hàn Sơn Ngọc sẽ đích thân khởi hành, đến trại châu lớn nhất ở Trường Sa Dữ.

Trường Sa Dữ ở phía nam biển Chu Nhai, đi thuyền cần hai ngày mới đến được.

Ngày khởi hành, cũng là ngày thanh thế lớn nhất trong năm của Hàn gia.

Mười chiếc thuyền lớn, đội ngũ hơn tám nghìn người, đi trên biển, hộ vệ chiếc Hải Hộc ở giữa.

Hải Hộc là chiếc thuyền thần kỳ nhất ta từng thấy, giữa sóng to gió lớn, nó không bao giờ nghiêng lệch, một đường đi ổn định.

Bạn cần đăng nhập để bình luận