Lặn Ngọc

Chương 32

Nàng khởi hành vào tháng hai, có Hàn Tráng hộ tống.

Ta vốn cũng muốn đi cùng, nhưng Hàn Sơn Nguyệt nói: "A Bảo, hắn chưa chắc đã g.i.ế.c ta, nhưng nếu muội đi cùng, phần thắng của ta từ bảy phần sẽ giảm xuống còn ba phần."

Ta không hiểu, hỏi nàng ý gì?

Nàng đáp: "Nếu muội cùng ta vào kinh, gặp nguy hiểm, chỉ khiến ta rối loạn, mất bình tĩnh."

"Ngốc ạ, cứ ở lại Hàn gia ngoan ngoãn, tin ta, ta nhất định sẽ sống mà về."

Ta nên tin nàng mới phải, Hàn Sơn Nguyệt thông minh biết bao, gặp việc luôn bình tĩnh sáng suốt.

Nàng quả thực giữ lời hứa, một tháng sau đã sống mà trở về.

Cái giá của việc sống sót trở về là trước khi được vua triệu kiến, nàng phải quỳ trên tuyết hai canh giờ.

Hàn Sơn Nguyệt sợ lạnh, khi đi mặc áo choàng lông cáo, xe ngựa bọc da trâu, còn đặt lò than.

Kinh thành lạnh hơn Lĩnh Nam đạo nhiều.

Ngày ấy ngoài điện Thái Nguyên, tuyết rơi, trời đất lạnh giá, hàng mi của nàng đóng băng.

Sau đó vua xé nát tờ Châu Hoạn Trạng ngay trước mặt nàng.

Nàng quỳ dưới đất, cứng đờ vì lạnh, dập đầu trước vua: "Hàn gia ở Lĩnh Nam đạo, nguyện tuân theo thánh ý, trung thành với bệ hạ."

Tên vua chó má cười ha hả, lúc này mới không g.i.ế.c nàng.

Trở về Hàn gia, nàng liền ngã bệnh một trận, thân thể ngày càng suy yếu.

Mặt nàng trắng bệch như người chết, ngọc xanh ngậm trong miệng, không còn lan tỏa ánh sáng xanh dưới làn da nữa.

Viên ngọc ấy dường như chỉ còn tác dụng trấn thi.

Ta rất sợ, hỏi nàng: "Hàn Sơn Nguyệt, tỷ sẽ không c.h.ế.t đâu, phải không?"

Nàng đáp: "Phải đó A Bảo, ta vẫn chưa thể chết."

Nàng vẫn chưa thể chết, vì vua đã phái binh mã tới, tuyên chỉ xây lại Mị Xuyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận