Lặn Ngọc

Chương 11

Ngư dân ven biển đời đời lặn ngọc, dùng ngọc đổi gạo, họ tin chắc trân châu là vật tường thụy, có thể mang lại phúc lộc cho người.

Viên ngọc này ta mang theo ba năm.

Giờ ta giơ cao hai tay, dâng nó cho Hàn Sơn Ngọc.

Ta nói với chàng: "Cha không còn nữa, từ nay về sau, A Bảo sẽ ở lại Hàn gia, mãi mãi bảo vệ Hàn Sơn quân."

Đây sẽ là lời hứa long trọng nhất đời của một đứa trẻ tám tuổi.

Ta chân thành nhìn chàng, bồn chồn lo lắng, không động đậy.

Hàn Sơn Ngọc chậm rãi bước về phía ta.

Đôi mắt lạnh lùng của chàng, thương xót nhìn xuống ta.

Cuối cùng chàng nửa ngồi xổm trước mặt ta, đưa một tay lên, vuốt tai trái đã điếc của ta.

Tiết xuân ấm áp, tay chàng thật lạnh, đặt lên tai ta, khiến ta rùng mình.

Ta cùng chàng nhìn nhau, như năm đó ở bình phong trong phòng Cao công.

Hàn Sơn Ngọc khẽ nói: "Viên ngọc này, ta nhận lấy."

Ta tên Hồ A Bảo, xuất thân dân Đản, nhưng lại là thê tử nuôi từ bé của gia chủ Hàn gia ở Lĩnh Nam đạo.

Hàn Sơn quân phong thái thanh nhã, đối người lạnh nhạt, ánh mắt khi nhìn ta, sẽ nổi lên tầng tầng nụ cười.

Ta ở một tiểu viện phía tây Tông chính đường, bên cạnh vẫn chỉ có một A Thân.

Nhưng ta đã không cô đơn nữa, vì mỗi ngày ta có thể gặp nhiều người, làm nhiều việc.

Mỗi ngày giờ Thìn, không cần A Thân nhắc, ta mong chờ đi vấn an Hàn Sơn Ngọc.

Có khi đến sớm quá, chàng mới tỉnh giấc.

Trong bình phong, Gia Nương đang hầu chàng mặc áo, ta quỳ ngồi dưới đất, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn bóng dáng ấy.

Giọng Hàn Sơn Ngọc đúng lúc vang lên, chàng cười nói: "A Bảo, ngươi không cần ngày ngày đến vấn an ta, cũng không cần ngày ngày quỳ lạy, ta là phu tế tương lai của ngươi, không phải trưởng bối."

Nếu là Hồ A Bảo sau khi cài trâm, nghe câu này ắt tim đập như sấm, mặt đỏ bừng.

Nhưng lúc đó ta chỉ là đứa trẻ, đối với hai chữ phu tế còn chưa hiểu nhiều.

Ta nhận chàng là gia chủ, nên mỗi lần dạ vâng, vẫn ngày ngày như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận