Lặn Ngọc

Chương 3

A Thân quả thật khéo tay, chỉ vài động tác đã có thể chải tóc ta gọn gàng suôn mượt, còn biết dùng mỡ hươu lau sạch bụi bẩn trên mặt ta.

Hàn Sơn Ngọc có đôi mắt lạnh lùng, ta chưa từng biết khi vui vẻ, nụ cười trong đôi mắt ấy lại kinh diễm đến thế.

Ngày đó ta ngốc nghếch nhìn chàng, chàng hứng thú véo véo búi tóc tròn nhỏ của ta, tốt bụng nói: "Cục than nhỏ, chiều hãy đến, lúc đó chắc ông tỉnh rồi, ngươi có thể kể chuyện ngư dân biển Chu Nhai cho ông nghe."

Cao công thật sự lẫn rồi.

Rõ ràng chính ông ấy bảo ta ở lại Hàn gia làm thê tử nuôi từ bé, vậy mà dường như chỉ một thoáng đã quên ta.

Sức khỏe ông ấy đã không còn tốt, A Thân đưa ta đi vấn an, lần nào cũng qua bình phong, một lão bộc còng lưng ra mặt, bảo chúng ta: "Lão gia nghỉ rồi, về trước đi."

Vì thế ta đến Hàn gia mười ngày, mỗi ngày chỉ quỳ vấn an qua bình phong, chưa từng chính thức gặp mặt ông ấy.

Cho đến chiều hôm đó, theo lời Hàn Sơn Ngọc, ta đến vấn an, quả nhiên ông ấy đã tỉnh.

Trên giường bệnh, lão nhân ấy gầy đi nhiều.

Ta ngoan ngoãn quỳ lạy, giọng non nớt gọi ông ấy là A Công.

Ông ấy mở đôi mắt đục ngầu, nhìn ta hồi lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận