Dạ Lung
Chương 28 Bịa Chuyện Mới
#DL#TK
Nhìn gương mặt ngơ ngơ của Phong Trần, cả đội Huyết Chiến mặt cũng ngơ theo luôn, vẫn là Hỏa Nham tiến lên bá vai Phong Trần rồi hỏi:
- Trần huynh đệ, ngươi có bị làm sao không, sao tu vi của ngươi cứ như nước lũ vậy, lên lại xuống, làm chúng ta không hiểu chuyện gì?
Nghe vậy Phong Trần mặt không biến sắc, nói:
- À, đã làm cho mọi người hoảng sợ rồi.
- Đây là phương pháp tu luyện đặc biệt của ta, tu vi trong một thời gian bị áp chế, lúc nguy hiểm có thể bộc phát lên một cảnh giới, vì thế bây giờ mới là tu vi thật.
Mọi người nghe xong lời giải thích của hắn thì cũng tự hiểu rằng trước đây hắn đang tích lũy rồi khi đấu với U Hỏa Ám Trùng mới bộc phát, Hỏa Nham như bừng tỉnh.
- À…, ta hiểu rồi, vì tu luyện công pháp này nên đệ mới tu thể đúng không.
- Đúng vậy.
Phong Trần không ngờ Hỏa Nham lại tự giải thích bằng logic này, vì vậy hắn không những không phản bác mà còn gật đầu phụ họa. Nghe vậy Ám Ảnh lại mỉa mai:
- Không ngờ tên mông khỉ như ngươi cũng có lúc thông minh vậy.
- Mẹ kiếp....
Hỏa Nham đang định lên hơn thua với Ám Ảnh thì Đao Cương ngắt lời:
- Thôi được rồi, hai người đừng gây gổ nữa.
- Đã Trần sư đệ không sao, chúng ta cùng đến xem thu hoạch nào.
Đao Cương nói rồi tiến về xác của U Hỏa Ám Trùng, thấy vậy mọi người cũng đi theo. Đến gần, Đao Cương vung đao lấy U hạch, một tiếng “keng…” vang lên, đao của hắn bật ra, Đao Cương buồn bực nói:
- Hài…, giáp của U Hỏa Ám Trùng này cũng quá cứng rồi.
Vừa nói, Đao Cương vừa lôi ra một con dao găm, hắn chui nửa người vào miệng của U Hỏa Ám Trùng, dùng dao moi U hạch ra. U hạch chỉ to bằng một viên đan dược, nó có một nửa đỏ, nửa đen, khi lấy ra máu vương trên khá tanh. Đao Cương lấy ra một bình ngọc, cho U hạch vào cất. Nhìn xác U Hỏa Ám Trùng hắn lên tiếng:
- Trần huynh đệ, đệ là người có công lớn nhất khi hạ được nó, nên đệ chọn phần lấy đi.
Nghe được lời này, Phong Trần cũng thấy hơi bất ngờ, không nghĩ mình được chọn đầu tiên. Thấy Phong Trần ngập ngừng, Hỏa Nham cười to rồi nói:
- Ha ha ha, Trần huynh đệ, ngươi là người lập chiến công đầu nên cứ tự nhiên, vả lại đây là quy tắc của đội, ai công lớn có quyền chọn trước.
Theo lời Hỏa Nham nói, ba người còn lại cũng đưa mắt về phía Phong Trần rồi gật đầu ra hiệu. Thấy vậy Phong Trần không e ngại lên tiếng:
- Nếu vậy, ta sẽ không từ chối nữa, ta lấy răng của U Hỏa Ám Trùng đi.
Vừa nói hắn vừa lấy ra thanh kiếm của mình, đào răng của U Hỏa Ám Trùng ra. Lam Thủy thấy vậy bèn hỏi:
- Sao đệ không chọn bộ da mà chỉ chọn răng thôi.
- Đúng nha, muội thấy Trần ca năng lực thể tu rất mạnh, lấy giáp vừa vặn bù được nhược điểm công pháp của huynh.
Phục Linh nghe thắc mắc của Lam Thủy, cũng hỏi ra thắc mắc của mình. Phong Trần vừa lấy vừa cười nói:
- Hai người thắc mắc không sai, tuy thể tu ta mạnh nhưng cứ mãi chiến đấu cận chiến thì cũng bất lợi nên ta muốn có một món vũ khí tầm xa, nên ta chọn nó.
Mọi người thấy Phong Trần không muốn nói rõ ràng nên họ cũng không hỏi nữa. Đao Cương tiếp tục để cho mọi người lựa chọn, Ám Ảnh lựa chọn đôi cánh, Phục Linh lựa chọn cái đầu, còn lại bộ da sẽ chia đều cho Hỏa Nham, Lam Thủy và Đao Cương. Chia chiến lợi phẩm xong mọi người dọn dẹp chiến trường rồi xuống núi. Xuống núi cũng rất kỳ lạ, mọi người cứ nghĩ xuống núi lại là một cuộc khổ chiến, nhưng từ đầu đến cuối, trên đường đi không có một con côn trùng nào đến gần, ngay cả tiếng vo ve cũng không thấy, duy trì điều quỷ dị này xuống đến chân núi.
Ra khỏi núi, mọi người mới buông một chút sự căng thẳng xuống, nhìn lại U Hỏa Ám Sơn, lúc này nó đã bớt u ám hơn trước khi vào núi khá nhiều. Đao Cương phất tay, xe U Cốt Tích hiện ra, mọi người leo lên xe trở về Tiên Sư Môn, trên đường không có chuyện gì xảy ra, nhưng điều mọi người thắc mắc, Phong Trần lại cứ ngồi ngủ và ôm lấy đống răng của hắn. Tuy rất muốn hỏi nhưng mọi người hiểu hắn đã trải qua rất nhiều chuyện nên hắn cần được nghỉ ngơi nên không ai dám hỏi. Trong khi đó điều quỷ dị hơn là Đao Cương thấy Lam Thủy nhìn Phong Trần với ánh mắt rất lạ, thỉnh thoảng miệng nàng lại hơi mỉm cười, điều này trong mắt Đao Cương vô cùng quỷ dị. Còn ba người kia cũng đang nghỉ ngơi, Hỏa Nham thì gật gà gật gù tựa người vào Ám Ảnh, Ám Ảnh liên tục hẩy đầu Hỏa Nham ra mà không được, mặt nhìn như mới ăn phải con ruồi, còn Phục Linh ôm lấy cánh tay Lam Thủy đầu tựa vào vai nàng, miệng thì chóp chép như đang ăn món ngon. Đi một thời gian cuối cùng cũng về môn phái.
Mọi người xuống xe, thu xe lại, Đao Cương lên tiếng:
- Mọi người vất vả rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, về nhiệm vụ ta sẽ đến Nhiệm Vụ Đường trả nhiệm vụ.
- Phần thưởng thì mọi người cứ liên lạc với ta để lấy.
- Về phần Hỏa Nham và Lam Thủy, ta sẽ nhờ Luyện Khí Phong luyện cho ba chúng ta ba bộ giáp, đến lúc đó muốn đi cùng thì qua phong ta.
- Trần sư đệ, đệ ở đâu Y Phong để ta mang U đồng cho đệ.
Nghe Đao Cương hỏi về chỗ ở, Phong Trần xua tay:
- Không cần đâu Đao sư huynh, lúc nào ta cần ta sẽ qua chỗ huynh lấy, đằng nào ta cũng biết phong huynh rồi.
- Được, vậy sư đệ cần cứ qua chỗ ta lấy.
Thấy Phong Trần từ chối, Đao Cương cũng không dài dòng, đồng ý ngay. Thấy đã hết việc mọi người tạm biệt rời đi. Lam Thủy thấy Phong Trần rời đi, nàng đưa tay định gọi nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại, nàng thở dài bước vào. Đao Cương thấy cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu rồi tiến về Nhiệm Vụ Đường.
Phong Trần sau khi chia tay đội Huyết Chiến, đến một góc khuất, bỏ áo choàng ra, rồi tự tin tiến về Y Phong. Phong Trần trên đường đi về Y Cư, đi qua vườn thuốc, hắn thấy mọi người nhìn hắn một cách rất lạ, hắn không biết vì sao mọi người lại có phản ứng như vậy. Về Y Cư mở cửa ra, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được không khí quen thuộc và trong lành này, Phong Trần cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, hắn ngửa đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi ấm, làn gió, tiếng lá tre xào xạc. Đang hưởng thụ không khí thoải mái khi về nhà, thì cảm giác như có thứ gì bay tới, Phong Trần nhanh chóng dùng Bách Bộ Phục Sinh Thuật né đi, một chiếc giày của phụ nữ vụt qua, Phong Trần hét ầm lên:
- Là ai, là kẻ nào dám đến Y Phong làm loạn, có biết....
Đang định nói tiếp, thì hắn nhìn về phía cửa chính, hắn thấy một người mặc thanh y đang đứng đó, dưới chân một chiếc giày đã không thấy. Đây không phải Y Thần, Y Phong chủ sao, giờ đây nàng vô cùng tức giận, nàng lớn tiếng nói:
- Phong Trần…, ngươi lại đây cho ta.
- Có…, đệ tử tới ngay....
Nghe Y Thần gọi, Phong Trần ngay lập tức chạy tới cầm chiếc giày mà mình suýt chút phải ăn tới chỗ Y Thần, hắn cung kính đặt xuống chân cho nàng. Thấy vậy Y Thần không hề nguôi giận, nàng xỏ giày đi vào nhà, khi đi nàng vang lên tiếng nói:
- Ngươi đi vào đây cho ta.
Phong Trần lẽo đẽo theo nàng đi vào, nàng ngồi xuống ghế hắn cũng định ngồi theo, nhưng nhìn sang thấy nàng đập tay xuống bàn, thế là giật bắn người đứng lên. Y Thần tiếp tục:
- Ta cho ngươi một khắc đồng hồ để giải thích tất cả, chuyện gì đã xảy ra trong thời gian ta đi vắng.
- Thành thật khai báo sẽ nhận được sự khoan hồng.
- Nếu không ngươi biết phải chịu hậu quả nào rồi đấy.
Lúc này Phong Trần như một đứa trẻ mắc lỗi, đứng trước mặt Y Thần, đầu cúi xuống, mắt ươn ướt như biết hối lỗi trả lời:
- Đệ tử biết mình có lỗi sai, đã không chăm chỉ ở phong học tập.
- Đệ tử đã làm cho sư tôn thất vọng.
Nghe những lời này Y Thần thấy bớt giận hơn, nàng cũng chỉ muốn đảm bảo cho đệ tử của mình có con đường phát triển tốt nhất mà thôi. Đang suy nghĩ miên man chợt nàng nghe thấy lời Phong Trần nói tiếp:
- Nhưng sư tôn yên tâm ta có thể tu luyện được rồi.
Nói xong Phong Trần để lộ ra khí tức U Đồ trung kỳ.
Y Thần bất ngờ khi Phong Trần nói hắn có thể tu luyện, sau khi bất ngờ qua đi, nàng dùng Y Hồn Thuật kiểm tra Phong Trần một vòng, nàng tiếp tục ngạc nhiên, bởi kinh mạch của Phong Trần và đan điền đều được mở hết. Điều khiến nàng bất ngờ là trong kinh mạch của Phong Trần không hề có thuộc tính. Việc Phong Trần không thể tu luyện khi ở buổi kiểm tra nàng đã biết nên khi về Y Phong nàng cũng không hề kiểm tra lại, nay kiểm tra thì kinh mạch hoàn toàn không giống bình thường, kinh mạch trong suốt, không có thuộc tính, tuy mở thông hết kinh mạch và đan điền nhưng chỉ có tu vi U Đồ trung kỳ, trong khi đó một tu sĩ bình thường nếu khai thông hết kinh mạch và đan điền thì đã là U Sư viên mãn rồi. Sau khi kiểm tra Y Thần lên tiếng hỏi:
- Ừm…, đúng là U Đồ trung kỳ rồi, vậy ngươi đã làm thế nào để có thể tu luyện vậy?
Câu hỏi vừa ra, Phong Trần lại phải vắt óc suy nghĩ cách lừa sư phụ, một luồng sáng vụt lên:
- À…, trong khi sư tôn không có ở đây, đệ tử đã cải trang rồi đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
- Trong lúc làm nhiệm vụ, cơ duyên tới, đệ tử nhận được truyền thừa của một vị tiền bối, có một bộ công pháp phù hợp với thể chất của ta, vì thế mới tu luyện lên U Đồ trung kỳ.
Y Thần nghe tên này nói, mặc dù hắn nói rất chân thành nhưng nàng vẫn không tin, có thể hắn nói là sự thật nhưng nàng chắc chắn hắn vẫn còn giấu nàng. Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Y Thần, ngay lập tức hắn vận chuyển Diệt Tận Hồi Pháp, U khí tiến vào trong cơ thể của hắn, luồng U khí này đi vào và phân tách, U khí thuần túy thì được giữ lại, những thuộc tính thì âm thầm được loại bỏ. Chính Phong Trần cũng cảm thấy kỳ lạ, U khí được hấp thụ nhưng hắn cảm giác tu vi không tăng tiến, điều này không biết lý giải kiểu gì, lần sau phải hỏi Tiểu Minh mới được.
Thấy Phong Trần đang hấp thụ U khí, Y Thần tạm gác lại nghi ngờ, chợt nàng nhớ ra một điều, nàng tiếp tục hỏi Phong Trần:
- Ngươi đi làm nhiệm vụ với Huyết Chiến đội sao?
- Sao người biết.
Nghe Y Thần nói mình đi làm nhiệm vụ với đội Huyết Chiến, Phong Trần thực sự ngạc nhiên, chưa hết ngạc nhiên nàng lại tiếp tục:
- Có phải Trần Y là ngươi hay không?
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ và theo dõi truyện!
các vị đạo hữu ủng hộ em thì thông tin đây ạ:
VietinBank: 109870579399
momo: 0332336839
Các đạo hữu thả comment cho em lấy động lực ạ!
đây là kênh Youtube các đạo hữu vào nghe truyện: https://www.youtube.com/@GTMedia-k8d