Dạ Lung

Chương 26 Tiểu Minh Mới

#DL#TK

Vỗ tay lên trán làm cái “bụp….”, sự bất lực này có ai thấu đây, Phong Trần lên tiếng với vẻ bất lực:

- Thôi được, ngươi muốn thì cứ ở, dù sao ta cũng không làm được gì ngươi.

Nhìn vẻ mặt cùng giọng điệu cam chịu của Phong Trần, thân ảnh nhỏ đắc ý lên tiếng:

- Phải vậy chứ, tuy ta ở nhờ nhưng cũng sẽ giúp ngươi, coi như trả tiền trọ.

- Thật sao, ngươi cho ta tài nguyên sao?

Nghe thấy có tiền trọ, Phong Trần mắt sáng lên hỏi, thân ảnh nhỏ lại tạt cho một ca nước lạnh.

- Tài nguyên sao, ta không có.

- Ngươi không có, thì còn trả tiền trọ cái nỗi gì?

Nhận được câu trả lời, mặt đang hớn hở lại thành đen xì, thân ảnh kia lại lên tiếng:

- Đó, ta nói ngươi không thông minh, ngươi lại cãi ta.

- Vậy ngươi nói ta không thông minh chỗ nào.

Phong Trần tức giận hỏi lại thì nhận được vẻ mặt khinh bỉ.

- Hừ…, đúng là ta không có tài nguyên, nhưng ta có kiến thức, ta có công pháp, ta có thể hướng dẫn ngươi trong khi tu hành.

Thân ảnh nhỏ nhắn nói xong đã chuẩn bị nhận sự ngưỡng mộ, sùng bái, nhưng thứ mà nó nhận được lại là ánh mắt nghi ngờ và đầy hoài nghi.

- Ngươi….., có ánh mắt đó là sao?

- Ừm…, ta tin….

- Ta tin ngươi cái con khỉ.

- Ngươi ngay cả mình là ai còn không nhớ, ở đó mà kiến thức.

Thân ảnh nhỏ nhắn nghe được những lời nghi ngờ và mỉa mai của Phong Trần liền tỏ vẻ tức giận, tay nhỏ nắm lại, chân nhỏ dậm dậm trên không vô cùng đáng yêu. Một lúc sau, không tức giận với tên này nữa, nó quyết định chứng minh thực lực:

- Được…, vậy ta sẽ chứng minh thực lực cho ngươi xem.

Chỉ thấy thân ảnh đưa tay lên cao, lúc này thân ảnh của Phong Trần được giốc ngược chân lên, tay nó khua khua, thân ảnh Phong Trần cũng quay vòng vòng, Phong Trần bị hành hạ thì la hét ầm lên.

- A…, a…, a…, ta xin lỗi, ta sai rồi, ta tin rồi, thả ta đi….

- Hừ…, dám không tin lời ta nói, thấy ta lợi hại chưa.

Nghe được lời thảm thiết của Phong Trần, thân ảnh nhỏ quay thêm vài vòng rồi mới thả hắn ra. Lần này Phong Trần được nếm mùi đau khổ, sau này không dám chọc tên này nữa, không chọc thì không chọc nhưng chửi thầm vẫn có thể. Sau khi nghỉ một lát cho hết choáng, Phong Trần nghiêm túc lên tiếng:

- Thôi được rồi, chúng ta cần nói chuyện một cách nghiêm túc.

Nghe giọng điệu nghiêm túc của Phong Trần, thân ảnh nhỏ cũng đi tới gần, ngồi trên không đối diện với hắn, sẵn sàng nói chuyện. Phong Trần tiếp tục:

- Hiện tại ngươi đang ở trong mảnh gốm bên kia.

- Bằng một điều kiện nào đó, ngươi chui vào trong linh hồn của ta.

- Ngươi có thể giúp ta tu luyện và mục đích là ngươi muốn ta giúp ngươi.

- Nhưng ngươi lại không nhớ mình là gì.

Thân ảnh liên tục gật đầu, ra vẻ đồng ý. Phong Trần đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn không muốn mình trở thành một con rối trong tay của bất kỳ ai, nên sau khi suy nghĩ hắn lại nói:

- Ta đồng ý giúp ngươi, nhưng ta có một điều kiện, ta không muốn làm con rối của ai điều khiển, vậy nên chúng ta sẽ xem như bạn đồng hành.

- Ta chỉ làm những việc ta muốn làm, nếu không đồng ý, ngươi có thể chiếm lấy cơ thể này.

Thân ảnh suy nghĩ rồi gật đầu lên tiếng:

- Được, ta đồng ý với ngươi, sẽ không ép ngươi làm những gì ngươi không muốn.

Thân ảnh cũng rất muốn hành động một mình nhưng cảm giác của nó không cho phép, mỗi lần muốn chiếm xác là nó lại bị cảnh báo, tuy rất mơ hồ nhưng nó rất tin vào bản năng. Sau khi đạt điều kiện với mảnh gốm, Phong Trần ngay lập tức xả vai, hắn lộ ra vẻ mặt gian xảo:

- Ừ…, ừm… thỏa thuận đã thành, chúng ta chính thức làm quen chứ.

- Ta tên….

Đang định tự giới thiệu thì bị thân ảnh kia ngắt lời.

- Ngươi tên Phong Trần, thiên phú bình thường, không có căn cơ, công pháp tu luyện không có, trên người ngoài khố rách chẳng có gì.

Nghe lời giới thiệu của mình từ thân ảnh trước mắt, Phong Trần không còn gì để nói nữa. Đương nhiên hắn không hề tệ như thân ảnh kia nói, nó chỉ nói vậy để gây đả kích cho Phong Trần nhằm đạt được giao dịch có lợi về sau mà thôi, chứ nó biết trên thân Phong Trần có không ít đồ tốt, chỉ tính riêng cái vải bố mà hắn làm áo choàng đã là một chí bảo rồi, còn nhiều thứ khác nữa, không phải tự nhiên mà nó chọn Phong Trần. Lại nghe nó nói tiếp:

- Đến lượt ta, tuy ký ức của ta không hoàn hảo nhưng vẫn còn một vài thứ cơ bản.

- Sau này ngươi gọi ta là Minh Đại Nhân là được.

Đang định nói tiếp, Phong Trần lại nói chen:

- Ừm…, tên Tiểu Minh cũng khá hay.

Nghe tên này vừa ngắt lời vừa tự đặt tên cho mình, nó rất giận, thế là cả hai cãi nhau um lên. Cãi nhau một lúc lâu, cả hai đều thấy chán, cuối cùng thân ảnh cũng chịu thua lên tiếng:

- Ta đại nhân, không chấp tiểu nhân, ngươi muốn gọi gì thì gọi, cãi nhau với ngươi còn đau đầu hơn cả khi cố nhớ mình là ai.

Nghe thân ảnh chịu thua, Phong Trần tuy cũng khá mệt nhưng rất vui vì lấy lại chút thể diện sau khi bị quay như chong chóng. Phong Trần hoảng hốt lên tiếng:

- Thối chết, ta ở đây nói chuyện với ngươi lâu vậy, đồng môn tưởng ta chết lại đem ta đi chôn thì dở.

Nghe được những lời ngây ngô của Phong Trần, Tiểu Minh đang ngồi nghỉ phải cười lăn ra.

- Ha ha ha, ha ha ha ha…

- Cười chết ta, đúng là tên ngốc, phải công nhận ngươi tu luyện được lên Thông Hồn cảnh cũng là kỳ tích.

Khuôn mặt của Phong Trần nhăn ra, nghe Tiểu Minh nói tiếp:

- Ngươi không biết thời gian ở trong này với thời gian ở ngoài chênh lệch với nhau ư.

- Chênh lệch với nhau ít nhất ba lần, tức ngươi cảm giác ở đây ba ngày thì ở ngoài mới một ngày mà thôi.

Nghe vậy Phong Trần thở phào nhẹ nhõm, hắn lại chú ý đến chỗ “ít nhất”, hắn hỏi ra thắc mắc của mình:

- Ngươi nói ít nhất sao, có nghĩa là chúng ta có thể làm cho nó nới rộng khoảng cách ra sao.

Tiểu Minh trả lời:

- Ừm…, ngươi rất sáng dạ nha.

- Đúng, như ngươi đoán, chúng ta hoàn toàn có thể kéo dài nó ra bằng tu vi nguyên thức.

- Nếu nói ra đầy đủ, ngươi vẫn chưa đủ tư cách để hiểu, nên ta sẽ lấy một ví dụ cho ngươi hình dung.

- Thời gian chỉ là cảm giác của các ngươi mà thôi, giống như khi ngươi chơi vui thì thấy thời gian trôi nhanh hơn, khi ngươi làm một việc nhàm chán thì cảm thấy thời gian trôi chậm hơn thôi.

Sau khi được giải thích, Phong Trần đã hiểu ra. Đã không lo về thời gian, Phong Trần bắt đầu khai thác mỏ:

- Tiểu Minh, không phải ngươi nói giúp ta tu luyện sao, có công pháp nào ngon thì mau mang ra.

Tiểu Minh biết tên này bắt đầu đào mỏ mình nhưng nó biết muốn người làm việc thì phải bỏ tiền, nhưng nhìn tên này quá đáng ghét nên nó giở trò:

- Đại nhân ta đây vốn là người hào phóng, nên cho ngươi hai lựa chọn, một là Đoạt Thiên Công, thiên giai công pháp, cái thứ hai là Diệt Tận Hồi Pháp, tàn quyển, đẳng cấp không rõ.

- Ta nói cho ngươi biết nha, chỉ chọn một thôi, không có chọn lại đâu nha.

- Suy nghĩ kỹ rồi hẵng chọn, chọn sai cố mà chịu nha.

Nghe được mình có lựa chọn, Phong Trần thấy rất có mùi rồi, theo ký ức của hắn, trong nhiều tiểu thuyết cũng xảy ra sự việc thế này, thông thường sẽ chọn tàn quyển, đa phần là đỉnh cấp công pháp. Phong Trần cũng muốn cược một lần, hắn suy nghĩ rồi đưa ra lựa chọn:

- Ừm…, ta chọn… Diệt Tận Hồi Pháp.

- Ngươi chắc chưa?

- Ngươi có muốn chọn lại không?

- Không đổi được đâu đấy.

Tiểu Minh liên tục đưa ra câu hỏi để gây áp lực, thấy vậy Phong Trần càng thêm khẳng định lựa chọn của mình:

- Không…, ta không đổi.

- Ta giữ nguyên ý của mình.

Lời khẳng định của Phong Trần vừa dứt, giọng nói có phần gian xảo của Tiểu Minh vang lên:

- Hi hi hi, chúc mừng ngươi đã chọn Diệt Tận Hồi Pháp, công pháp Ngục cấp.

Nghe xong lời của Tiểu Minh, Phong Trần đứng hình, mặt đen như đáy nồi, trực tiếp ngồi phịch xuống. Hối hận, Phong Trần hối hận rồi, tại sao lại không phải công pháp tuyệt thế, tại sao không như hắn nghĩ, tại sao lại để hắn lựa chọn, tại sao, tại sao vậy. Nhìn thấy sự nghi ngờ chính bản thân của Phong Trần, Tiểu Minh rất thỏa mãn, rất vui sướng, nó cười rồi nói:

- Thôi nào, có làm thì phải có chịu.

- Ngươi đúng là tên ngốc.

- Cho chọn công pháp rõ vậy mà vẫn chọn thứ mình hối hận.

- Đúng là tên ngốc.

Tiểu Minh mỉa mai vài câu vẫn chưa thấy Phong Trần hồi thần, nói tức mình nó nói:

- Hừ, tự mình chọn mà không dám đối diện.

- Công pháp Ngục cấp thì sao chứ.

- Ta thấy ngươi bị nghi ngờ, ngươi đâu có mất tinh thần thế này đâu.

Phong Trần giật mình khi nghe được lời của Tiểu Minh. “Đúng vậy, Ngục cấp thì sao chứ, thứ mình chọn cơ mà, hối hận có ích lý gì, ta sẽ phải chứng minh công pháp Ngục cấp cũng thành công pháp tuyệt thế.” Ánh mắt của Phong Trần lại đầy quyết tâm trở lại, lại khát khao khám phá thế giới.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ và theo dõi truyện!

các vị đạo hữu ủng hộ em thì thông tin đây ạ:

VietinBank: 109870579399

momo: 0332336839

Các đạo hữu thả comment cho em lấy động lực ạ!

đây là kênh Youtube các đạo hữu vào nghe truyện: https://www.youtube.com/@GTMedia-k8d

Bạn cần đăng nhập để bình luận