Dạ Lung

Chương 24 U Hỏa Ám Trùng Mới

#DL#TK

Sau khi mọi người đã hồi phục, Đao Cương đánh giá về tình hình và nói:

- Ta nghĩ mọi người chắc cũng phỏng đoán được tình hình tại đây rồi.

- Trần Y, đệ sẽ là người đi đầu tiên, dụ con U Hỏa Ám Trùng ra khỏi Hỏa Đàm.

- Sau khi dụ nó ra, mọi người sẽ tập trung vào tấn công, ta chia nhóm thành hai đội nhỏ, đội một gồm ta, Hỏa Nham và Ám Ảnh sẽ tấn công trực diện.

- Nhóm hai gồm Phục Linh và Lam Thủy, hai người hỗ trợ và tấn công tầm xa.

- Còn Trần Y, sau khi dụ nó ra ngoài sẽ tham chiến cùng nhóm một.

- May mắn Trần huynh đệ có pháp khí ngăn lửa, chứ không vấn đề cực kỳ nan giải rồi.

Nghe xong, mọi người gật đầu đồng ý, tiến lên đỉnh núi. Càng tiếp cận với Hỏa Đàm, nhiệt độ càng tăng mạnh, bóng tối càng trở nên đậm hơn, điều này bắt cả đội phải liên tục bắn pháo sáng. Càng lạ hơn khi đến gần Hỏa Đàm lại không có một con côn trùng nào, kể cả trùng màu đỏ lẫn màu đen. Càng lại gần, mọi người lại cảm thấy một luồng uy áp phủ xuống người, nhưng uy áp này lúc mạnh lúc yếu, mọi người rất thắc mắc.

Lên đến đỉnh, đập vào mắt cả đội là một Hỏa Đàm, nhìn xuống Hỏa Đàm thì thấy lửa đang bốc cháy, nhìn vào lại không hề thấy đáy đàm. Vừa đến gần Hỏa Đàm, bên trong linh hồn của Phong Trần, mảnh gốm ảm đạm chú ngự trong đó đang chấn động kịch liệt. Bất ngờ, Phong Trần bị lôi xuống Hỏa Đàm, mọi người cũng bất ngờ trước hành động của Phong Trần, đang tự nhiên chưa có dấu hiệu của Đao Cương mà đã hành động, trong lòng mọi người có chút khó chịu.

Còn Phong Trần lúc này đang bị mảnh gốm kéo xuống, Phong Trần rơi xuống đáy, lại là một cảnh tượng khác với bên trên. Ở đây không có lửa, chỉ có một màu đen. Lơ lửng giữa Hỏa Đàm là một chiếc kén tằm, một nửa đen, một nửa trắng, song song với chiếc kén là một con bướm màu đen. Con bướm này tỏa ra một nguồn U lực rất mạnh mẽ, U lực lại bị cái kén hấp thu, tốc độ hấp thu rất nhanh.

Lúc này, mảnh gốm lại rung lên một cách dữ dội, nó kéo Phong Trần lại gần chỗ con bướm. Một lực hút từ trong linh hồn tuôn ra, tranh chấp lực lượng với cái kén kia. U lực tiến vào trong mảnh gốm, làm màu của mảnh gốm cũng dần biến đổi thành đen. Nó vừa hút U lực của bướm đen, vừa tỏa ra một loại lực lượng không có thuộc tính. Những lực lượng này như có ai dẫn dắt, chúng tràn vào kinh mạch của Phong Trần. Kinh mạch của hắn nhận được nguồn lực lượng này như “đất hạn gặp mưa rào”. Kinh mạch hấp thu năng lượng này, đầu tiên là vào một đường, khi này kinh mạch lại chưa kịp thích nghi với nguồn năng lượng này, kinh mạch đang bị rạn nứt. Thấy vậy, nguồn năng lượng này tiếp tục tràn vào đường thứ hai, thứ ba,… cho đến đường kinh mạch thứ hai mươi. Hai mươi đường kinh mạch đã được thông, nhưng vết rạn từ ban đầu đang hồi phục lại tiếp tục hấp thu, kinh mạch liên tục rạn nứt, liên tục được chữa lành.

Trong khoảng thời gian này, Phong Trần đã phải chịu nỗi đau bị nứt vỡ kinh mạch, vậy mà hắn không ngất đi, răng cắn chặt không rên một tiếng. Được nguồn năng lượng rèn luyện, cảm giác đau đớn dần biến mất. Khi quá trình rèn luyện kinh mạch kết thúc, đồng thời nguồn năng lượng của bướm đen cũng hết, Phong Trần hạ người xuống đất, hắn vẫn chưa tin rằng hắn đã đột phá U Đồ viên mãn.

Phong Trần lại tự véo mình một cái xem có phải mơ không, thì cái kén trên không đang bị xé ra, một tiếng “rú…” giận dữ vang lên. Một con quái vật từ trong kén chui ra, nó có hình dạng như một con tằm, trên thân mang hai màu, bụng có màu đỏ, lưng có màu đen, miệng như một hố sâu, hàm răng sắc nhọn, mắt màu đỏ, trên đầu có hai chiếc râu, sau lưng còn có hai cái cánh như cánh ve, một đỏ, một đen.

Khi nhìn thấy Phong Trần đứng đó, râu trên đầu sáng lên, U Hỏa Ám Trùng vỗ cánh lao thẳng vào phía Phong Trần. Lúc này, Phong Trần đang đứng để cảm nhận sự biến hóa của cơ thể mình, bỗng tóc gáy dựng đứng lên, khí lạnh chạy dọc sống lưng. Theo bản năng, Phong Trần dùng bộ pháp chạy khỏi chỗ mình đang đứng. “Bùm…” một tiếng nổ lớn, chỗ hắn đứng đã tạo thành một hố sâu. Khói bụi chưa tan, lại một tiếng “rít…”, “vù…”, từ trong đó một bóng đen tiếp tục lao về phía Phong Trần. Không kịp né, hắn dùng kiếm chắn trước mặt, tiếng va chạm giữa kiếm và răng của U Hỏa Ám Trùng vang lên. Phong Trần bị chấn bay đi, dính vào một tảng đá, mặt hắn nhăn lại, miệng phun máu tươi. Chưa kịp định thần, lại thấy một đoàn cầu lửa bay về phía này. Dù rất đau, nhưng Phong Trần vẫn phải dùng Bách Bộ Phục Sinh Thuật né đi. Liên tục bị tấn công bằng cầu lửa, hắn phải chạy liên tục.

Phong Trần nghĩ: “Nếu cứ thế này mình sẽ kiệt sức mà chết. Phải cho nó lên trên.” Nhìn xung quanh, hắn thấy quanh đàm gần như trống trơn, không có thứ gì có thể đặt chân để dùng bộ pháp bay ra ngoài. Trong lúc không biết làm thế nào, U Hỏa Ám Trùng lại lao tới, nhận thấy thời cơ đã đến, Phong Trần đạp xuống đất nhảy lên đối đầu với U Hỏa Ám Trùng. Nó há miệng phun ra cầu lửa, chưa kịp phun thì Phong Trần lộn người, đạp lên đầu U Hỏa Ám Trùng mượn lực nhảy ra khỏi Hỏa Đàm.

Đã trải qua ba canh giờ, đội Huyết Chiến đang rất lo lắng cho Phong Trần, bỗng thấy một thân ảnh khoác áo choàng từ Hỏa Đàm nhảy ra. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy Phong Trần hô lớn:

- Mọi người cẩn thận, chuẩn bị chiến đấu.

Sau lời cảnh báo của Phong Trần, mặt đàm lại sôi sục, một con quái vật phi lên theo. Đội Huyết Chiến bất ngờ tại chỗ mất mấy giây, giọng nói uy lực của Đao Cương vang lên:

- Toàn đội trợ giúp Trần Y một tay.

Tiếng Đao Cương làm cho mọi người tỉnh lại, ngay lập tức di chuyển vào vị trí chiến đấu. Lam Thủy chống trượng cắm xuống đất, hai tay kết ấn, U thủy lực hội tụ vào lòng bàn tay, sau đó hai tay nàng đặt xuống mặt đàm, trong lòng hét lên: “Đại Thủy Hóa Băng”. U thủy lực từ bàn tay Lam Thủy tràn ra, bao trùm hết mặt Hỏa Đàm, sau đó lớp U thủy lực đó nhanh chóng kết lại thành băng. Bốn người còn lại lôi ra Pháo Sáng bắn lên không trung, ánh sáng xua đi bóng tối, lộ ra U Hỏa Ám Trùng. Vừa nhìn thấy, toàn đội hít vào một hơi, tất cả đều bị hình dạng của U Hỏa Ám Trùng chấn nhiếp, nhưng không vì thế mà bỏ chạy.

Sau khi nhìn rõ, Phục Linh niệm chú, U lực của Phục Linh phân chia ra cho năm người, nàng hét lên: “Phong Tốc”, “Phong Thuẫn”. Nhận được sự tăng phúc, Đao Cương, Hỏa Nham, Ám Ảnh cùng nhau bay lên dùng đao chém vào thân U Hỏa Ám Trùng. Ba người họ chém vào như chém vào một tấm sắt, tất cả đều bị bật ra. Hỏa Nham mắng:

- Con mẹ nó, sao lại cứng vậy.

Hai người còn lại cũng có ý nghĩ như vậy, họ nhíu mày. Thấy mình đang truy đuổi con mồi thì lại có mấy con kiến hôi làm phiền mình, U Hỏa Ám Trùng quay ra nhìn ba người rồi rít lên. Nó há miệng phun ra một tràng cầu lửa, ba người vung đao lên chém tất cả.

Sau khi U Hỏa Ám Trùng quay qua ba người Đao Cương, Phong Trần hạ xuống bên cạnh Phục Linh, lấy ra thuốc trị thương uống vào hồi phục thể lực. Nhìn vào thanh kiếm trong tay, thanh kiếm đã bị rạn nứt chằng chịt. Phong Trần trong lúc không có cách nào vào tham chiến, một giọng nói vang lên từ trong đầu: “Ngươi hãy sử dụng U lực để gia trì vào kiếm.” Nghe thấy tiếng nói xuất hiện, Phong Trần quay sang Phục Linh nhìn và hỏi:

- Phục Linh, cảm ơn muội vì điều muội đã nói.

- Trần sư huynh, muội có nói gì đâu.

Nghe câu trả lời, Phong Trần còn nghi hoặc hơn cả Phục Linh khi nghe được câu hỏi của hắn, hắn lại hỏi:

- Thật sự không phải muội nói sao?

- Vậy muội có nghe thấy tiếng ai nói không?

Lần này Phục Linh trưng ra một vẻ mặt với dấu hỏi to đùng. Bỗng giọng nói đó lại vang lên:

- Ta đang ở bên trong cơ thể của ngươi, nếu không muốn chết thì hãy làm theo ta nói.

Nghe thấy tiếng nói, Phong Trần định điều tra cơ thể, nhưng nhìn đến chiến trường, ba người Hỏa Nham, Đao Cương, Ám Ảnh liên tục chém vào thân U Hỏa Ám Trùng, Lam Thủy ở dưới liên tục tạo cột băng tấn công, tất cả đều không hiệu quả. Phong Trần quyết định bỏ qua tình trạng thân thể để tham chiến.

Hắn đứng dậy, không lao vào chiến đấu ngay, Phong Trần đứng quan sát. Một lúc sau hắn đã nhận ra điểm yếu của U Hỏa Ám Trùng, Phong Trần gia nhập vào cuộc chiến, vừa chạy đến vừa hét:

- Mọi người tấn công vào đầu và cánh của nó, đó là hai điểm yếu của nó!

Nghe được lời của Phong Trần, Ám Ảnh ngay lập tức thi triển võ kỹ, trong lòng gầm lên: “U Minh Phân Thân Thuật”. Chỉ thấy hắn biến mất, lúc hiện ra đã có năm Ám Ảnh xuất hiện, đồng thời lao về phía U Hỏa Ám Trùng. Hỏa Nham cũng gầm lên: “Ăn Hỏa Nham Liên Hoàn Chưởng của ta đi!”, sau lưng hiện ra hàng loạt bàn tay lửa, được Hỏa Nham đẩy ra.

Bên dưới, Lam Thủy cũng khẽ lên tiếng: “Thủy Liên Kích”. Nàng giương lên quyền trượng, một vòng sáng hiện ra trước mũi trượng, U thủy lực ngưng tụ thành các mũi xoáy phóng về phía cánh U Hỏa Ám Trùng. Đao Cương cũng vung đao lên, trong lòng gầm lên: “Đao Cương Trảm”, đao khí ngưng tụ thành một cây đại đao trảm thẳng vào sau lưng.

Thế công ngập trời, U Hỏa Ám Trùng liên tục phun ra cầu lửa hướng về phía Hỏa Nham. Từ phần đuôi của nó, phóng ra một tấm lưới lửa đốt bên trên, hướng về phía Ám Ảnh chụp tới. Làm xong, nó vỗ cánh phóng thẳng về chỗ Lam Thủy.

Hỏa Nham Chưởng bị hóa giải, Hỏa Võng bao chùm lấy bốn thân ảnh của Ám Ảnh vào trong. Nó dùng nhục thân trực tiếp hứng trọn Thủy Liên Kích của Lam Thủy, còn Đao Cương Trảm thì làm cánh nó bị thương, nhưng U Hỏa Ám Trùng vẫn lao về phía Lam Thủy. Cái miệng đầy răng há to, sử dụng hai đại chiêu khiến U lực của Lam Thủy không thể thi triển vũ kỹ mạnh mẽ nữa, cộng thêm tốc độ của U Hỏa Ám Trùng, thứ chờ đợi trong lúc này là một kiếp tái sinh mới.

Ngay lúc mọi người đã nghĩ rằng Lam Thủy hẳn phải chết, Lam Thủy nhắm mắt lại chờ đợi cái chết, nhưng chờ mãi vẫn không có nỗi đau đớn nào, chỉ có một tiếng “đinh…”. Hai thân ảnh cùng nhau bay ra khoảng mười mét, nỗi đau cũng đến, nhưng nỗi đau này không phải là bị cắt da xé thịt.

Nàng mở mắt, cảm thấy trên người mình có gì đó đè lên người. Nàng nhìn xuống dưới, thấy một nam nhân mặc áo choàng, đầu được hai tòa tuyết phong của nàng nâng đỡ. Nàng ngơ ngẩn khi thấy tên này đứng dậy, tiếp tục hét to:

- Mọi người tiếp tục nào, nó bị thương rồi!

Sau tiếng hét, hắn tiếp tục lao về phía U Hỏa Ám Trùng. Đúng vậy, người cản nhát cắn là Phong Trần. Khi tất cả mọi người đang dùng đại chiêu, hắn định nhảy lên giáp lá cà với nó, ai ngờ phòng ngự của U Hỏa Ám Trùng lại mạnh như vậy. Nó lao thẳng vào Lam Thủy làm Phong Trần phải thay đổi hướng di chuyển, cũng may là Bách Bộ Phục Sinh Thuật đủ nhanh để đến cứu viện.

Sau khi được Phong Trần cứu, Lam Thủy hơi thất thần một chút, có một giọng nói vang lên bên cạnh:

- Lam Thủy tỷ, tỷ có sao không, để ta giúp tỷ trị thương.

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt lo lắng của Phục Linh. Cô bé ngồi xuống cầm lấy tay Lam Thủy, U lực bao phủ toàn thân nàng. Nàng vô thức nắm bàn tay lại rồi trả lời:

- Ừm… ta không sao.

Phục Linh nhìn xuống tay còn lại, đã thấy một bình thuốc đang ở trong tay, trước khi đi Phong Trần đã để lại một bình thuốc cho Lam Thủy. Giờ đây trong lòng nàng có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, nàng không biết nó là gì, nhưng sự cảnh giác của nàng đối với Phong Trần đã giảm bớt. Không do dự, nàng đổ thuốc ra, bỏ vào miệng, thuốc vào cộng thêm sự hỗ trợ của Phục Linh, các vết thương nhanh chóng chuyển biến tốt.

Sau khi bị Phong Trần phá hỏng kế hoạch lần thứ hai, U Hỏa Ám Trùng rít lên vì tức giận, nó liên tục bắn cầu lửa về phía Phong Trần. Thấy vậy, ba người bên trên tiếp tục tấn công. Đã biết điểm yếu rồi nên bây giờ tấn công cũng có chủ đích hơn.

Ám Ảnh hóa thành một làn khói biến mất tại chỗ, Đao Cương lao xuống dùng đao chém ra đao khí liên tục nhằm vào cánh. Đến lượt Hỏa Nham, đang định tung chiêu thì lại nghe thấy tiếng Phong Trần gọi:

- Hỏa Nham, từ từ, ta cần huynh giúp đỡ.

Hỏa Nham nghe Phong Trần gọi, tuy có chút nghi ngờ nhưng hắn vẫn xuống. Để thuận cho việc bàn chiến thuật, Phong Trần lại gào lên:

- Đội trưởng, Ám Ảnh, mọi người giúp ta quấn lấy nó, tốt nhất là cắt râu và cánh của nó đi!

Nghe được lời nhờ vả này, cả hai người dù không biết Phong Trần muốn làm gì nhưng vẫn thực hiện theo, bởi họ biết với bộ giáp trên thân của U Hỏa Ám Trùng, ngoài râu và cánh ra không có bất kỳ một chỗ nào là điểm yếu. Vì vậy hai người nhanh chóng quấn lấy nó.

Thấy Hỏa Nham và Phong Trần không có ý định tham gia tấn công, thêm việc Ám Ảnh biến mất, U Hỏa Ám Trùng rất nhanh tập trung vào Đao Cương. Một người một thú đánh nhau, tuy bị thương đã khiến tốc độ của nó giảm mạnh, nhưng đối phó một nhân loại có cảnh giới thấp hơn, U Hỏa Ám Trùng đúng nghĩa đè Đao Cương ra đánh, nhìn thảm vô cùng.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ và theo dõi truyện!

các vị đạo hữu ủng hộ em thì thông tin đây ạ:

VietinBank: 109870579399

momo: 0332336839

Các đạo hữu thả comment cho em lấy động lực ạ!

đây là kênh Youtube các đạo hữu vào nghe truyện: https://www.youtube.com/@GTMedia-k8d

Bạn cần đăng nhập để bình luận