Dạ Lung
Chương 25 Đứng Hình Luôn Mới
#DL#TK
Nhìn cảnh mà Đao Cương cùng U Hỏa Ám Trùng đang đánh nhau, Đao Cương liên tục bị áp chế, quần áo trên người không còn chỗ nào lành lặn nữa, đầu tóc thì rối loạn. Phục Linh sau khi trị thương cho Lam Thủy xong, nàng quay qua Đao Cương, miệng khẽ niệm “Tốc Phong”, “Phong Tráo”, “Phong Nhận”. Bên cạnh, Lam Thủy cũng đứng lên, tay cầm quyền trượng, miệng niệm chú ngữ “Thủy Tráo”, “Thủy Băng Liên Kích”. Sau khi nhận được tăng phúc từ “Phong Tráo”, “Tốc Phong” và “Thủy Tráo”, áp lực công kích từ U Hỏa Ám Trùng giảm hẳn, điều này khiến cho Đao Cương không phải phân tâm vào phòng ngự nữa, tập trung vào công phạt. Đao Cương nhấc đao lên tiếp tục tụ đao khí ngưng thành đại đao, hắn tiếp tục thi triển “Đao Cương Trảm”.
Đối mặt với ba đại chiêu, U Hỏa Ám Trùng lựa chọn bỏ qua đợt tấn công của Lam Thủy và Phục Linh, nó há miệng ngưng tụ thành một quả cầu cực lớn. Khi đao khí đi đến, đồng thời U Hỏa Ám Trùng cũng bắn ra quả cầu lửa. Phía sau, “Phong Nhận” và “Thủy Băng Liên Kích” cũng công kích trúng vào lưng nó, do lớp giáp của nó nên chỉ bị chấn động mà thôi.
Còn ở phía Đao Cương, cầu lửa và “Đao Cương Trảm” va chạm, chúng cố gắng hủy diệt lực lượng của nhau, cả trùng và người đều đang tập trung giằng co. Đao Cương dường như đang dần bị áp đảo do tu vi không bằng U Hỏa Ám Trùng.
Lúc này bất ngờ đã xảy ra, một bóng đen xuất hiện ngay trên đầu của U Hỏa Ám Trùng, nó đã nhận ra nhưng không phản ứng kịp. “Rẹt….” lưỡi đao sắc lạnh, máu xanh tung tóe, hai chiếc râu trên đầu bị cắt đứt, cầu lửa đang áp đảo đột nhiên tan rã. “Đao Cương Trảm” thuận thế trảm về phía U Hỏa Ám Trùng, “rít…”, “gào…”, tiếng kêu phẫn nộ và đau đớn vang lên.
Nó lộn người, vẫy đuôi đập thẳng vào ngực của Ám Ảnh, điều này làm Ám Ảnh như diều đứt dây đập thẳng người xuống đất. “Bùm…” khói bụi mù mịt, sau đó một tiếng “đùng…”, “bùm…” lại vang lên, lần này là U Hỏa Ám Trùng bị đao khí bổ trúng. Nhìn xuống, khói bụi tán đi, U Hỏa Ám Trùng vẫn hiện ra mà gần như hoàn hảo, lớp giáp của nó quá kiên cố, nó lại rít lên vì phẫn nộ.
U Hỏa Ám Trùng vỗ cánh “vù…..” nhắm thẳng vào chỗ Ám Ảnh đang nằm. Thấy vậy Lam Thủy cùng Phục Linh liên tục tạo Thủy Tráo và Phong Tráo, tạo thành nhiều lớp bảo vệ. Đao Cương từ bên trên cũng lao xuống với tốc độ cực nhanh. U Hỏa Ám Trùng liên tục gặm cắn lớp bảo vệ, hết lớp này đến lớp khác, dần dần các lớp giáp không được tạo ra đủ nhanh so với tốc độ gặm cắn của U Hỏa Ám Trùng nữa.
Lúc này Đao Cương cũng đã đến, hắn dùng đao đập vào đầu của nó, chiến đấu với nó một thời gian khá lâu, nhưng Đao Cương vẫn phải cảm thán trước độ kiên cố của bộ giáp. Mọi người lúc này đã gần như hết sức rồi, U lực trong người cũng còn rất ít, một tiếng thét gào lên:
- Đội trưởng, dùng nốt U lực cuối cùng chém cho nó bay về đây.
Tiếng thét vang lên, Đao Cương nhìn về phía sau, trước mặt, sau lưng U Hỏa Ám Trùng, thấy Phong Trần đứng đó. Gần như không còn lựa chọn nào, Đao Cương ra quyết định, đặt niềm tin một lần nữa vào Phong Trần.
Đao Cương vận U lực gia trì vào thân đao, trong lòng gầm lên “Nộ Cương Trảm”, vung đao ra chém một nhát. Một đòn này dốc hết tất cả những gì còn lại, bổ thẳng vào đầu U Hỏa Ám Trùng, chấn cho nó bay ngược về sau. Lực này cũng khiến cho Đao Cương bật ngược lại, hắn miệng phun máu tươi, “bùm…” một tiếng, người dính vào tảng đá rồi trượt xuống, mắt mờ đi, đầu gục xuống.
Ăn một bổ của Đao Cương, U Hỏa Ám Trùng rít lên, nó chỉ bị thương nhẹ, bắn về phía Phong Trần. Quay đầu nhìn thấy có một tên nhân loại đứng đó, nó quay người vỗ cánh tăng tốc, miệng há to ra về phía Phong Trần gặm tới.
Phong Trần lúc này đã chuẩn bị xong, U lực gia trì toàn thân và kiếm, chân cắm xuống đất ngập đến cổ chân, tiếng gió rít gào. U Hỏa Ám Trùng bay đến, Phong Trần lấy kiếm chắn, một tiếng “keng…”, răng cùng kiếm va chạm. Phong Trần lần này không bị bay đi, nhưng cảm giác còn tồi tệ hơn, như một chiếc xe buýt lao vào, ruột gan xáo tung, não ong lên, điều này suýt nữa làm cho Phong Trần bất tỉnh, nhưng hắn không thể ngất đi lúc này được.
Từ mi tâm Phong Trần, hồn lực ngưng tụ thành một chiếc phi tiêu, Phong Trần phóng đi, trực tiếp đâm vào đầu của U Hỏa Ám Trùng đang đối mặt. Nhận được công kích bất ngờ, lại là công kích linh hồn, U Hỏa Ám Trùng ngửa đầu gầm thét vì đau đớn. Không phải chống chịu sự tấn công đến từ U Hỏa Ám Trùng nữa, Phong Trần dùng chín phần mười lượng hồn lực còn lại, trong lòng gào thét: “Tỏa Hồn Thuật, ra cho ta!”
Hồn lực ngưng tụ thành năm sợi xích, trói chặt vào hai cánh, thân, cổ của U Hỏa Ám Trùng. Đang gào thét và giãy giụa vì đau, bỗng nó toàn thân cứng đờ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Phong Trần lại tiếp tục la lên:
- Hỏa Nham, lên đi….
Hỏa Nham từ sau lưng Phong Trần nhảy lên, trên tay là một quả cầu lửa, cầu lửa to bằng đầu Phong Trần, nhưng uy thế mà nó tỏa ra, theo đánh giá của Lam Thủy, quả cầu này tương đương với uy thế của một vũ kỹ Hải cấp sơ giai.
Hỏa Nham với tư thế úp rổ, dập thẳng vào miệng của U Hỏa Ám Trùng. Tất cả những người còn tỉnh táo nín thở, không gian lúc này ngột ngạt, kìm nén đến cực điểm. “Bùm…” tiếng nổ vang lên, một cột lửa cực lớn từ miệng U Hỏa Ám Trùng bùng lên, khi công kích của Hỏa Nham được ném vào, trực tiếp bùng nổ, trực tiếp phá hủy hết tất cả nội tạng bên trong.
Công kích này được ngưng tụ bởi toàn bộ U Hỏa lực của Hỏa Nham, tất cả đều đánh cược hết vào nó. Nếu con trùng này không chết thì người chết chính là toàn đội Huyết Chiến.
Đúng vậy, khi đánh giá sức mạnh của U Hỏa Ám Trùng, Phong Trần đã nhận ra mỗi khi con trùng này phát động công kích, hai chiếc râu của nó lại chạm vào nhau. Ưu thế của nó đến từ tốc độ và bộ giáp quá cứng, vậy nên Phong Trần kêu mọi người làm tổn thương râu và cánh của U Hỏa Ám Trùng. Quả nhiên, khi râu bị mất, nó không thể phun lửa hay tạo hỏa cầu được nữa, bắt buộc phải cận chiến. Khi cánh bị thương, tốc độ của nó cũng bị giảm xuống.
Nhưng khi giải quyết được tốc độ và công kích, phòng ngự của nó là quá cao. Cứ xem khi đám Đao Cương tấn công, gần như không tạo ra một vết thương đáng kể nào. Nếu không tấn công từ ngoài vào được thì ta sẽ tấn công từ trong ra. Đương nhiên phần tấn công linh hồn là có khả thi nhưng rủi ro là rất cao. Tuy Phong Trần đã đạt Thông Hồn cảnh, hồn lực cũng cao hơn người thường khá nhiều nhưng cảnh giới của U Hỏa Ám Trùng và Phong Trần quá chênh lệch nên nhất kích tất sát là không thể, cộng thêm những đại chiêu về hồn lực thì Phong Trần không có.
Để bù vào hết các điểm yếu này, công kích từ vũ kỹ của Hỏa Nham đáp ứng được tất cả, cộng thêm việc nó không thể chiến đấu trong môi trường tăng phúc. Dù phải trả giá khá lớn nhưng cuối cùng cũng hạ được nó.
“Rầm…” thân thể của U Hỏa Ám Trùng đổ xuống, tất cả cũng đều gục xuống. Phong Trần lúc này đầu óc cũng mơ hồ, mắt dần nhắm lại, úp thẳng mặt xuống đất.
Không biết qua bao lâu sau, Phong Trần từ từ mở mắt, vẫn là không khí này, nóng bức, u ám. Đưa mắt nhìn xung quanh, đã thấy Phục Linh và Lam Thủy đang dùng U lực để trị thương cho Đao Cương và Ám Ảnh, còn Hỏa Nham thì đang tự mình khôi phục.
Thấy Phong Trần cử động, Lam Thủy đang trị thương cho Đao Cương bên cạnh lên tiếng:
- Trần Y đệ sao rồi?
Phong Trần ngồi dậy tựa lưng vào tảng đá trả lời:
- Ừm…, ta không sao, mọi người đây là…
Nhìn kỹ lại thì thấy người thảm nhất là Ám Ảnh, không phải là thể tu nhưng lại ăn một quật của U thú cấp U Tông, chưa đi tái sinh là may lắm rồi. Sau đó nhìn sang Đao Cương, tên này khá hơn một chút, đang được Lam Thủy giúp đỡ.
Lam Thủy lại lên tiếng:
- Chúng ta thấy đệ ngất đi nhưng trên người thì không có vết thương, còn bên trong nội tạng thì ta đã cho đệ uống Phục Hoàn Đan rồi.
- Vì thế ta ưu tiên cho hai người này, bị thương nặng hơn đệ.
- Ừm, ta hiểu rồi.
Ngoài mặt thì nói được nhưng trong lòng đang kêu than ầm trời rồi: “Ôi trời ạ, không sao mà ngất đi à, không sao mà ruột gan xáo tung lên, không sao mà hồn lực mất chín phần. Bi ai, thật là bi ai.” Trong lòng thì kêu vậy nhưng hắn vẫn thực hiện phương pháp trị thương cho mình.
Hắn lôi ra thuốc sư phụ cho bỏ vào miệng, tuy chưa biết luyện hóa đan dược nhưng uống vào là từ từ sẽ tan, hắn bắt đầu vào trạng thái thiền sau.
Phục Linh và Lam Thủy nhìn thấy cảnh này, hai người suýt chút rớt cằm. Các nàng trị thương cho hai người kia mới mất khoảng một canh giờ, khi các nàng đến kiểm tra tình trạng của hắn, các nàng nghĩ hắn nếu không bị thương giống như Ám Ảnh thì cũng không nhẹ hơn là bao. Hắn đỡ hai đòn trực diện của U Hỏa Ám Trùng vậy mà chỉ bị thương bằng một nửa Đao Cương.
Nhưng điều khó hiểu là khi Phong Trần thi triển chiêu cuối cùng đó, các nàng biết là tình trạng giống với khi đấu với Hỏa Nham, nhưng với tu vi của hắn đúng là không thể tin nổi. Vậy mà giờ đây hai nàng lại chứng kiến cái gì đây, vừa ngất đi vì chiến đấu quá mức đã tỉnh dậy trong một canh giờ, vào thiền chỉ mất năm hơi thở. Hai người nếu không có cảm giác nóng thì cũng nghĩ mình đang mơ rồi.
Trong khi Lam Thủy và Phục Linh đang bất ngờ về việc làm của Phong Trần, ở đây hắn đã ngồi thiền và đi vào sâu trong linh hồn của mình. Phong Trần đi tới chỗ mảnh gốm đang lơ lửng trong linh hồn, hắn nhìn mảnh gốm, giờ đây mảnh gốm không còn màu ố vàng nữa mà lại tỏa ra một màu đen. Bất ngờ một giọng nói truyền ra:
- Tên nhóc, ngươi nhìn cái gì mà nhìn.
Phong Trần giật mình khi nghe thấy tiếng ai đó vang lên trong linh hồn mình, hắn thốt lên:
- Ai, ai đó…?
Hắn nhìn xung quanh như đang tìm kiếm tiếng nói vừa phát ra, tiếng nói lại vang lên:
- Ai cái gì mà ai, ta đây, đang ở trước mặt ngươi đây.
Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh chibi từ mảnh gốm chiếu ra. Thân ảnh này nhỏ, không biết là nam hay nữ, mặc áo choàng chùm đầu, không thấy mặt, chỉ để lộ bàn chân trần nhỏ xíu. Chiếc áo choàng màu pha lê được ánh sáng từ thành phố dưới chân phản chiếu lên rất đẹp.
Thấy có thứ gì đó hiện ra trước mặt, Phong Trần lại tiếp tục hỏi:
- Ngươi, ngươi là cái gì vậy, là ma sao?
- Hừ…, có các ngươi mới là ma á.
Nghe thân ảnh trước mặt trả lời, Phong Trần cũng hơi xấu hổ, không nhận ra thân ảnh này có ác ý với mình, hắn gãi đầu nói:
- A, ta xin lỗi, ngươi là ai, tại sao tự nhiên lại xuất hiện trong linh hồn của ta, ngươi có ý đồ gì?
Thân ảnh trước mắt nghe thấy nhiều câu hỏi như vậy, phất tay áo một cái, chắp tay sau mông, nói:
- Hừ…, sao ngươi hỏi nhiều thế, nhưng thôi, dù sao đây cũng là quán trọ, coi như trả lời ngươi để trả tiền ở.
- Đầu tiên ta là ai, ta là ai người chưa đủ tư cách biết.
- Thứ hai, tại sao tự nhiên xuất hiện tại đây thì không phải tự nhiên mà là ta chọn ngươi làm nơi ở tạm thời.
- Thứ ba, ta có ý đồ gì à, ý đồ thì có, nhưng hại ngươi thì không. Nếu muốn, ngươi nghĩ mình có đủ sức để phản kháng không?
Nghe được câu trả lời, Phong Trần khóe miệng co giật, nhưng hắn nghĩ cũng đúng thôi, người ta tìm đến nhau thì phải có lợi mới tìm, chứ không thì tìm làm gì. Hắn lại hỏi tiếp:
- Ừm…, ngươi nói vậy ta đã hiểu, nhưng cho ta hỏi, mục đích hay ý đồ của ngươi là gì được không?
Thân ảnh nhỏ bé quay người lại, bay gần đến Phong Trần, nó gãi gãi đầu rồi trả lời:
- Mục đích à, ý đồ à….
Thân ảnh trầm ngâm suy nghĩ, một lát rồi lên tiếng:
- A, ta biết rồi, là đi tìm….
Lại trầm tư suy nghĩ.
- Đi tìm gì nhỉ, tìm gì vậy ta…
Phong Trần thấy cảnh này cũng cảm thấy bất lực, lúc đầu rất thần bí, rất cao thâm, rất khinh thường kẻ yếu. Nhưng đến khi hỏi mục đích thì lại không nhớ đến cả mục đích của mình là gì, Phong Trần rất im lặng.
Đang im lặng thì thân ảnh nhỏ xíu lại phá vỡ:
- Ai dà…, không nhớ thì thôi, nhưng ta biết ta ở đây để làm gì.
Phong Trần mặt đầy dấu hỏi nhìn nó. Thân ảnh kia nói tiếp:
- Theo như trí nhớ của ta còn lại, ta ở đây để giúp ngươi tu luyện, tu luyện lên đủ tầm thì giúp ta.
- Tuy ta thấy ngươi không thông minh một chút, nhưng theo ta quan sát, ngộ tính của ngươi cũng tạm, miễn cưỡng làm người hầu cho ta.
- Vậy nên, ta chấp nhận để ngươi làm người hầu của ta.
Nghe cái thứ nho nhỏ trước mắt cứ luyên thuyên, Phong Trần cảm thấy đầu mình đang to ra, mếu thì buộc thừng vậy. Hắn không thể để thứ này nói linh tinh nữa, hắn lên tiếng cắt lời:
- Này này này, cái thứ gì đó, ngươi im lặng cho ta.
- Ngươi nói cái gì mà không thông minh, ngộ tính cũng tạm?
- Xong còn cái gì mà làm người hầu?
- Mẹ kiếp, ngươi nghĩ ta là bò thật sao?
- Đã vào linh hồn người ta không xin phép, đã thế còn miệt thị không kiêng nể, cưỡng ép thu làm hầu.
- Ngươi không có khái niệm nhân quyền sao?
- Không….
Nghe Phong Trần nói liên tục, nước miếng phun đầy mặt, thân ảnh nhỏ nhắn trả lời một câu cụt lủn “không…”, làm cho Phong Trần đứng hình luôn.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++
cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ và theo dõi truyện!
chúc các vị đạo hữu giáng sinh an lành!
các vị đạo hữu ủng hộ em thì thông tin đây ạ:
VietinBank: 109870579399
momo: 0332336839
Các đạo hữu thả comment cho em lấy động lực ạ!
đây là kênh Youtube các đạo hữu vào nghe truyện: https://www.youtube.com/@GTMedia-k8d