CHIM HOÀNG YẾN

9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình luận trên đầu gần như kéo thành vệt:

 

[Má ơi, tối qua xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đen màn hình rồi?]

 

[Có cái gì mà gói hội viên cao cấp của tôi không xem được thế?]

 

[Không thể nào, hai người đó thật sự ăn nhau rồi hả? Nhưng nữ chính nhà tôi mới là nữ chính chính thức mà!]

 

[Không hề có “hận” đâu, nam chính yêu đến c.h.ế.t ấy.]

 

[Ừ đúng đấy, hiện tại nhìn qua, cảm giác hoàn toàn là nữ chính đơn phương, còn nam chính thì dồn hết tâm can vào nữ phụ rồi.]

 

[Nguyên tác thì nam chính nhờ thế lực nhà nữ chính mới lên được quyền trong nhà họ Tạ. Nhưng ở đây, anh lại từ chối nữ chính, tự lực cánh sinh.]

 

[Hơn nữa mấy năm nay mỗi lần nam chính sắp không trụ nổi đều một mình ngồi nhìn hợp đồng nữ phụ để lại mà rơi nước mắt, thế mà bảo không yêu nổi à…]

 

[Tôi ăn tạp nên chẳng sợ gì, tôi ship cặp này trước nhé!]

 

Tôi xem mà ngơ ngác.

 

Chẳng lẽ… Tạ Trầm Vọng thật sự thích tôi?

 

Đang ngẩn người thì một bát cháo yến mạch táo đỏ được đưa đến trước mặt.

 

Hạt cháo mềm nhừ óng ánh, điểm thêm vụn táo đỏ, thoảng mùi thơm nhẹ nhàng của sữa.

 

Ngay lập tức kéo sự chú ý của tôi trở lại.

 

Tạ Trầm Vọng bưng bát, mặc đồ trắng ở nhà, mỉm cười dịu dàng.

 

Trên mặt là vẻ thỏa mãn của một người cuối cùng đã có danh phận rõ ràng.

 

"Đây là món cháo mà trước kia em thích nhất."

 

"Anh nấu tận ba tiếng đồng hồ đấy, mau nếm thử đi, không biết bây giờ em còn thích không."

 

Tim tôi khựng lại một nhịp.

 

Khung cảnh này thật sự giống như thời gian quay ngược.

 

Trước kia tôi không thích ăn sáng, Tạ Trầm Vọng chính là người sáng sớm dậy nấu cháo thật lâu chỉ để dỗ tôi ăn thêm vài miếng.

 

Không ngờ năm năm trôi qua, anh ấy vẫn còn nhớ khẩu vị của tôi.

 

Tôi vừa uống cháo, vừa thấy lòng ngổn ngang.

 

Ban đầu tôi tính sẽ ngoan ngoãn nghe lời một thời gian, rồi chờ lúc Tạ Trầm Vọng sơ hở thì trốn đi.

 

Nhưng không hiểu sao bây giờ, cái ý nghĩ trốn chạy ấy lại bắt đầu lung lay.

 

Tôi dằn vặt rất lâu mới quyết định tiếp tục kế hoạch.

 

Hơn nữa, còn phải tăng tốc nữa.

 

Dù sao trong nguyên tác, chính là vì bị vẻ dịu dàng của Tạ Trầm Vọng mê hoặc mà tôi cuối cùng bị anh xẻ thịt ngàn nhát.

O Mai d.a.o Muoi

Vậy nên, tôi sao có thể dùng tính mạng của mình để đánh cược xem sự dịu dàng hiện tại của anh là thật hay giả chứ?

 

Nếu không chạy sớm, đến lúc tôi lún càng sâu, càng không nỡ rời đi, thì nếu Tạ Trầm Vọng đột nhiên trở mặt g.i.ế.c tôi… tôi biết làm sao?

 

Nghĩ thông rồi, tôi bắt đầu cân nhắc làm sao để trốn thoát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/9.html.]

Nhưng mấy ngày nay, Tạ Trầm Vọng cứ dính lấy tôi, gần như không rời nửa bước, ánh mắt cũng chẳng rời khỏi người tôi chút nào, nói gì đến chuyện tôi bỏ trốn.

 

Phiền thật.

 

Tôi chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.

 

Phải làm sao mới tạm thời tách được anh ra khỏi tôi đây?

 

Trong đầu, bình luận vẫn đang cãi nhau ầm ĩ:

 

[Tôi là phe nữ phụ! Nam chính nhìn là biết đã lệch khỏi cốt truyện gốc rồi, cớ gì cứ phải ghép với nữ chính chứ!]

 

[Đúng đó, càng xem càng thấy nữ phụ chỉ là một mỹ nhân ngốc nghếch, sao lại không thể được yêu cơ chứ!]

 

[Những người thích nữ phụ là ai vậy? Nhà tôi bé Cún từng bị rất nhiều người bắt nạt, nên lớn lên mới cực kỳ ghét những kẻ từng sỉ nhục mình, mà nữ phụ lại đúng ngay điểm cấm kỵ đó…]

 

[Vẫn ủng hộ bé cưng nhà tôi! Một tiểu thư vừa si tình vừa ngang ngược lại còn biết che chở, ai mà không yêu được cơ chứ, hu hu hu!]

 

Tôi đang đọc thì bất chợt bắt được một thông tin trong đó.

 

Khoan đã, nói vậy tức là Tạ Trầm Vọng rất ghét bị người khác sỉ nhục?

 

Vậy anh cứ dính lấy tôi bây giờ, có phải là do trước đây tôi chưa từng sỉ nhục anh đủ mạnh không?

 

Vậy nếu bây giờ tôi cố tình khiến anh thấy buồn nôn một lần nữa…

 

Mắt tôi sáng rực lên.

 

Chẳng phải anh sẽ tránh xa tôi sao?

 

Đúng rồi!

 

Tôi nhớ lại, hồi tôi ra nước ngoài, Tạ Trầm Vọng cũng không cho tôi đi.

 

Mà lúc đó, tôi chỉ hôn anh một cái rồi nói mấy câu vớ vẩn thôi là đã khiến anh tức đỏ mặt.

 

Sau đó còn trốn thoát thành công nữa.

 

Nếu chiêu đó trước đây hiệu quả, thì bây giờ chắc chắn vẫn dùng được!

 

Nghĩ là làm.

 

Tối hôm đó, khi Tạ Trầm Vọng bước vào phòng tôi, liền thấy tôi ngồi trên giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

 

Anh hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống:

 

"Sao vậy…"

 

Chưa nói hết câu, tôi đã đột ngột đẩy anh ngã xuống giường.

 

Tôi lập tức ngồi lên người anh, rồi lấy ra một cái vòng cổ có gắn chuông nhỏ, giơ lên lắc lắc trong tay, vô cùng xấu xa:

 

"Trước kia anh nói, hợp đồng giữa chúng ta còn chưa kết thúc."

 

"Vậy nên theo hợp đồng, anh vẫn phải nghe lời tôi đúng không?"

 

Ánh mắt Tạ Trầm Vọng trong chớp mắt trở nên tối thẳm.

 

Hầu kết của anh khẽ chuyển động lên xuống, rồi thấp giọng nói:

 

"…Phải."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận