CHIM HOÀNG YẾN

13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Nghiên cũng bị dọa sợ, toàn thân run lẩy bẩy, lắp bắp nói:

 

“anh Tạ, em... em đang giúp anh báo thù mà. Con đàn bà này vừa nãy dám nói năng hỗn láo, em nhất thời tức quá mới...”

 

Nói đến đây, cô ta lại mạnh miệng trở lại:

 

“Nhưng em đâu có làm gì ghê gớm đâu!”

 

“Chẳng qua là cái con đàn bà mặt dày này từng khiến anh đau khổ đến mức ấy, em chỉ tát nó một cái, rồi định phá cái mặt của nó thôi, coi như cho nó một bài học nho nhỏ thôi mà!”

 

“Đối với hạng người như cô ta, vậy còn nhẹ chán đấy!”

 

Tạ Trầm Vọng hơi khựng lại, lặp lại:

 

“...Một cái tát?”

 

Khoảnh khắc ấy, biểu cảm của anh gần như không thể diễn tả bằng lời.

 

Anh như quên cả đau đớn, vô thức siết chặt bàn tay đang nắm lưỡi dao, để mặc m.á.u trào ra càng lúc càng nhiều.

 

Khung cảnh đó rùng rợn đến rợn người.

 

Hạ Nghiên lúc này mới cảm nhận được điều bất thường, vội vàng ngậm miệng.

 

Nhưng đã muộn rồi.

 

Ngay giây tiếp theo, Tạ Trầm Vọng lật bàn tay lại, lưỡi d.a.o xoay ngược đầu nhắm thẳng vào Hạ Nghiên.

 

Anh lạnh lùng nói:

 

“Là tay nào tát cô ấy?”

 

Sắc mặt Hạ Nghiên trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, vội vã lắc đầu liên tục:

 

“anh Tạ! Anh… anh thật sự vì con tiện nhân đó mà đối xử với em như vậy sao? Rõ ràng em làm tất cả là vì anh mà…”

 

Tạ Trầm Vọng chẳng buồn nói thêm một lời, ném con d.a.o cho trợ lý bên cạnh:

 

“Không nói? Vậy thì phế luôn cả hai tay.”

 

“Còn nữa, từ giờ trở đi, cũng như nhà họ Tần, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến nhà họ Hạ ở kinh thành này nữa.”

 

Áp lực đáng sợ từ anh tràn ngập khắp nơi.

 

Tính cách điên cuồng của nam chính trong nguyên tác cuối cùng cũng hoàn toàn bộc lộ.

 

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán tất cả những người có mặt.

 

Trợ lý lập tức gọi bảo vệ xông lên, cùng nhau kéo Hạ Nghiên đi.

O mai d.a.o Muoi

Cô ta khóc lóc gào thét:

 

“anh Tạ! anh Tạ, em sai rồi! Em sẽ không làm vậy nữa đâu, tha cho em đi!”

 

Nhưng không một ai thèm quan tâm.

 

Tiếng cô ta gào khóc dần tan biến nơi xa, cả không gian trở nên yên tĩnh trở lại.

 

Tôi sững người nhìn anh.

 

Phải một lúc sau tôi mới như bừng tỉnh, vội vàng nắm lấy bàn tay đầy m.á.u của Tạ Trầm Vọng:

 

“Anh điên rồi sao!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/13.html.]

“Dùng tay không chặn d.a.o như vậy, không sợ tay anh bị phế à?”

 

Tạ Trầm Vọng lập tức phản tay lại, siết lấy tay tôi.

 

Rất chặt.

 

Sát khí trên mặt anh còn chưa tan hết, ánh mắt nhìn tôi vẫn mang theo một màu u ám:

 

“Nếu nói đến điên, thì em vẫn giỏi hơn.”

 

“Suýt nữa mất cả mạng mà vẫn rảnh để lo cho tay tôi?”

 

Anh vừa nói vừa tiến lại gần tôi một bước, lạnh giọng:

 

“Thà liều mạng cũng muốn chạy khỏi tôi, em ghét tôi đến thế sao?”

 

Hành động của Tạ Trầm Vọng tuy mạnh mẽ, nhưng lại mang theo một sự run rẩy rất nhẹ.

 

Khóe mắt anh đỏ hoe.

 

Tim tôi thắt lại.

 

Anh… đã bị tôi tổn thương quá nhiều lần rồi. Nếu còn một lần nữa, e rằng anh sẽ thật sự sụp đổ mất.

 

Tôi vội vàng lắc đầu, lên tiếng phủ nhận:

 

“Không phải! Em không ghét anh!”

 

Nhưng lần này, Tạ Trầm Vọng như đã thực sự bị đ.â.m trúng lòng, không dễ dàng tin lời tôi nữa.

 

“Cái miệng này của em quá giỏi nói dối rồi.”

 

“Lần trước cũng là ngọt ngào dỗ dành anh, sau đó thì biến mất không tung tích. Anh thật sự không biết câu nào là thật, câu nào là giả nữa.”

 

Nói xong, anh xoay người bỏ đi.

 

“Đã ghét anh đến vậy, thì cứ đi đi.”

 

Tim tôi lập tức nặng trĩu.

 

Tạ Trầm Vọng… vậy mà lại…

 

Tạ Trầm Vọng... vậy mà lại bảo tôi đi?

 

Chẳng lẽ anh thật sự đã thất vọng về tôi rồi sao?

 

Khi tôi còn đang đứng ngẩn ra nhìn bóng lưng anh, chưa biết phải làm gì, thì bình luận trên màn hình lại bùng nổ dữ dội:

 

[Aaaaa nữ phụ mau dỗ anh ấy đi chứ! Thật ra tim nát thành từng mảnh rồi, chỉ là ngoài miệng cứng rắn thôi! Cô mà thật sự bỏ đi, anh ấy quay đầu nhảy lầu mất đấy!]

 

Tôi: ?

 

Không được! Như vậy thì không được!

 

Tôi vội vàng chạy theo, tăng cường hỏa lực mấy lời ngon ngọt:

 

“Lần này là thật đó, em không gạt anh nữa đâu!”

 

 

“Trước đây chỉ là… em chưa nhận ra lòng mình thôi!”

 

Quả thực là như vậy.

 

Tôi đúng là khúc gỗ trong chuyện tình cảm.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận