CHIM HOÀNG YẾN

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nên hôm nay, tôi trang điểm cẩn thận, đến nhà hàng gặp mặt, tham gia buổi xem mắt với thiếu gia của một công ty mới nổi.

 

Vị thiếu gia đó rất hài lòng với tôi, không ngừng chuốc rượu.

 

Tôi mỉm cười uống hết, không làm mất hứng.

 

Nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.

 

Haizz.

 

Giá mà đàn ông trên đời ai cũng giống như Tạ Trầm Vọng thì tốt biết mấy.

 

Những năm anh làm chim hoàng yến cho tôi, lúc nào cũng chu đáo từng ly từng tí, mọi chuyện đều lấy cảm xúc của tôi làm ưu tiên hàng đầu.

 

Biết tôi bị bệnh dạ dày, ngày nào cũng thay đổi món để nấu thực đơn dưỡng dạ dày cho tôi.

 

Dù bản thân rất tiết kiệm, nhưng mỗi lần mua đồ cho tôi, đều chọn nguyên liệu đắt nhất, tốt nhất.

 

Nếu bây giờ anh còn ở đây, chắc chắn sẽ không để tôi uống rượu thế này…

 

Khi tôi đang ngẩn người, bất chợt, trong đầu truyền đến một cơn đau nhói.

 

Những dòng bình luận quen thuộc lại ùa vào tầm mắt!

 

“Chậc chậc chậc, mới không thấy một thời gian, nữ phụ sao gầy rộc thế kia, đúng là báo ứng mà?”

 

“Đương nhiên rồi! Nữ chính của chúng ta biết nam chính từng bị nữ phụ bắt nạt, đã âm thầm phá hoại công ty nhà nữ phụ để xả giận thay nam chính đấy!”

 

“Hahaha nữ chính đáng yêu quá, lén trừng phạt nữ phụ xấu xa, xem ai dám động vào đàn ông của người ta!”

 

“Tính theo thời gian thì sắp gặp mặt rồi, mong chờ quá, màn trả thù hoành tráng sắp bắt đầu!”

 

“Ủng hộ nam chính tàn nhẫn hành hạ nữ phụ, phải trả lại hết những gì từng bị sỉ nhục!”

 

Tôi giật b.ắ.n cả người.

 

Tim như ngừng đập.

 

Bình luận… chỉ xuất hiện khi ở gần Tạ Trầm Vọng.

 

Vậy nên giờ chúng xuất hiện… chỉ có thể chứng minh một điều…

 

Tạ Trầm Vọng đang ở gần tôi!

 

Hơn nữa, theo lời bình luận thì… anh ấy đến để trả thù tôi rồi!

 

Trong đầu tôi lập tức hiện ra hàng vạn kiểu c.h.ế.t thảm, cả da đầu cũng tê rần.

 

Không được, không thể chờ chết!

 

Phải chạy ngay, tuyệt đối không thể để Tạ Trầm Vọng bắt gặp!

 

Nghĩ đến đó, tôi lập tức bật dậy:

 

“Xin lỗi anh Tần, tôi có việc gấp, phải đi trước!”

 

Nhưng bất ngờ thay, thiếu gia họ Tần lại đột nhiên hoảng hốt nhìn tôi, lắp bắp nói:

 

“Tạ… Tạ…”

 

Tôi: “?”

 

Tạ cái gì?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/4.html.]

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cũng chẳng có thời gian suy nghĩ, vội vã buông một câu:

 

“Không có gì, không cần cảm ơn đâu.” Rồi xoay người bước đi.

O mai d.a.o Muoi

Nhưng tôi không ngờ… bên cạnh có người đang đứng đó.

 

Vừa quay đầu lại, tôi liền đ.â.m thẳng vào lòng người đó.

 

Nhìn thế nào cũng giống như tôi chủ động lao vào lòng người ta.

 

Mặt tôi đỏ bừng, vội vã đứng dậy, lí nhí xin lỗi:

 

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không thấy…”

 

Nhưng lời còn chưa nói hết, đã nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Người trước mắt…

 

Là Tạ Trầm Vọng.

 

Ngũ quan của anh vẫn đẹp như xưa, nụ cười dịu dàng.

 

Nhưng khí thế lạnh lẽo tỏa ra từ người anh, lại khiến tôi cảm thấy xa lạ và áp lực hơn hẳn ngày trước.

 

Trưởng thành rồi, cũng… đáng sợ hơn rồi.

 

Tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

“Lâu rồi không gặp, tiểu thư.”

 

Tạ Trầm Vọng vươn tay ôm lấy eo tôi.

 

Thoạt nhìn thì rất lịch thiệp, nhưng mỗi chữ thốt ra khỏi miệng, cánh tay lại siết thêm một phần.

 

Cho đến cuối cùng, siết chặt đến mức khiến tôi khó thở, cũng chẳng thể giãy ra nổi.

 

Anh khẽ cười, nói:

 

“Sao mà run dữ vậy? Em sợ điều gì à?”

 

Tôi đang sợ c.h.ế.t đây này!

 

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt, người càng run mạnh hơn.

 

Trời sắp sập rồi.

 

Tôi chạy trốn… lại lao thẳng vào lòng kẻ muốn g.i.ế.c mình!

 

Đã vậy, người đó vốn dĩ còn cực kỳ ghét bị tôi chạm vào!

 

Thế này thì cuộc đời tôi đúng là đã thấy rõ đoạn kết rồi.

 

Còn bên kia, thiếu gia họ Tần cuối cùng cũng lắp bắp nói xong câu thoại của mình:

 

“…Cảm… cảm ơn, cảm ơn Thiếu gia Tạ! Ngài sao lại có mặt ở đây vậy!”

 

Tôi không nhịn được trừng mắt nhìn hắn một cái.

 

Nói lắp thì đi mà chữa đi!

 

Nhưng hắn lại chẳng hề nhìn tôi, mà đầy vẻ khẩn trương và kích động tiến lên nghênh đón:

 

“Ngài tới sao không báo trước một tiếng, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tiếp đón gì cả! Việc làm ăn nhà tôi đều dựa vào ngài cả đấy!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận