Đến mức quên mất anh cũng là người.
Cũng có thể bị âm mưu đ.â.m cho m.á.u chảy đầm đìa.
Cũng có thể khi cận kề sinh tử, chỉ khao khát được người mình yêu ở bên cạnh.
Chỉ là…
Khi ấy tôi đã trốn rất xa, căn bản không thể nào có mặt bên anh.
Tim tôi bỗng dưng đau nhói, âm ỉ mà kéo dài.
Bên kia, Hạ Nghiên vẫn tiếp tục:
“Về sau, mỗi khi áp lực quá lớn, anh Tạ lại trốn vào một góc, lặng lẽ ngồi nhìn một tờ hợp đồng.”
“Tôi không biết trong đó viết gì, chỉ thấy phần chữ ký dưới cùng cũng là cái tên Tống Viên.”
“Ngay cả sau này, khi cuối cùng anh ấy đã nắm quyền trong nhà họ Thẩm, việc đầu tiên làm cũng là đi khắp nơi tìm Tống Viên!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, gần như gào lên:
“Tống Viên, Tống Viên, Tống Viên! anh Tạ cứ nhung nhớ mãi cái tên Tống Viên đó, cô nghĩ tôi không muốn biết rốt cuộc cô là thần thánh phương nào à?”
“Kết quả vừa điều tra thì giật cả mình thì ra năm xưa cô lại nhân lúc anh ấy làm gia sư cho cô, ép anh ấy trở thành chim hoàng yến của mình!”
“Sau đó cô chơi chán rồi, chẳng nói chẳng rằng bỏ sang nước ngoài sống tiêu dao, để lại một mình anh Tạ suy sụp đến mức phát điên!”
“Loại người như cô…”
Hạ Nghiên nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa căm hận:
“Dựa vào cái gì mà được anh Tạ yêu thích chứ?”
Tôi sững người.
Thì ra, năm đó tôi bỏ đi không từ biệt… lại gây tổn thương lớn đến vậy cho Tạ Trầm Vọng sao?
Năm năm rời xa anh, tôi từng nuối tiếc, từng hoài niệm, từng thấy hụt hẫng.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hối hận.
Có lẽ…
Năm đó tôi không nên chỉ vì mấy lời bình luận mà vội vã cho rằng Tạ Trầm Vọng có tâm địa hiểm độc.
Có lẽ, tôi nên thử dò xét thêm một chút về lòng anh.
Có lẽ, năm đó khi Tạ Trầm Vọng ký bản hợp đồng nực cười kia, nói với tôi câu. “Từ giờ anh là người của em rồi”…
Anh đã thật lòng.
Hạ Nghiên hít thở sâu vài lần, dường như đang cố gắng bình tĩnh lại:
O mai d.a.o Muoi
“Tôi hận đến mức muốn lột da cô ra.”
“Nhưng cô lại trốn biệt như chuột sang nước ngoài, chẳng sao tìm được. Không còn cách nào khác, tôi đành phải giở trò với công ty nhà cô.”
“Khó khăn lắm mới nắm được tin tức về cô, lại phát hiện cô đã bị anh Tạ đưa về nhà mình, bảo vệ 24/24 như trân bảo.”
“Cô thật đúng là mạng lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/12.html.]
Cô ta thở dài một hơi, rồi giơ tay vỗ vỗ má tôi, như thể đang ngắm nghía món hàng:
“Cô rốt cuộc đã quyến rũ anh ấy kiểu gì? Dựa vào khuôn mặt này sao?”
Vừa nói xong, một con d.a.o nhỏ liền trượt ra từ tay áo cô ta.
“Vậy thì bắt đầu từ khuôn mặt này đi. Để xem tôi lóc từng miếng, xé xác cô ra như thế nào.”
Đồng tử tôi lập tức co lại.
Quá đỗi quen thuộc… là những lời thoại quen thuộc đến đáng sợ.
Không ngờ, cuối cùng kết cục của tôi vẫn không thoát khỏi số phận bị băm vằm từng nhát một.
Chỉ là người muốn băm vằm tôi lại không phải Tạ Trầm Vọng, người mà tôi luôn né tránh như rắn độc,
mà là Hạ Nghiên.
Thì ra từ đầu đến cuối, tôi đã né nhầm người rồi.
Một cơn đau xót dâng lên nghẹn nơi lồng ngực, khiến mắt tôi đỏ hoe.
Hạ Nghiên nói một câu cũng không sai tôi thực sự đã giẫm đạp lên tấm chân tình của Tạ Trầm Vọng.
Nhưng những điều này, giờ tôi đã chẳng thể nói với anh được nữa rồi.
Phần bình luận lúc này cũng hoàn toàn đảo chiều:
[Nữ chính che gió chắn mưa đây sao? Ghen quá hóa cuồng rồi hả, g.i.ế.c người luôn à?]
[Ban đầu còn có thể miễn cưỡng khen là si tình, giờ thì lộ nguyên hình là kẻ ác rồi.]
[Mấy người còn gọi ả là bé cưng đúng là thần kinh!]
[Đừng mà, tui thích nữ phụ lắm á! Ngoài cái tính hơi... mê trai thì chị ấy có tội tình gì đâu chứ? Đừng để chị ấy rời sân khấu nhanh như vậy!]
Tôi không còn đọc nổi những dòng tiếp theo nữa.
Bởi vì ánh d.a.o lóe lên mũi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng về phía tôi!
Tôi theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
“Tí tách.”
Cơn đau đớn như dự đoán không xuất hiện.
Ngược lại, có một giọt chất lỏng ấm nóng rơi xuống mặt tôi.
“Cô đang làm gì vậy?”
Một giọng nói lạnh lẽo đến rợn người vang lên.
Tôi mở mắt ra tim tôi như ngừng đập.
Chỉ thấy Tạ Trầm Vọng không biết xuất hiện từ lúc nào, đang dùng tay không nắm lấy lưỡi dao, mạnh mẽ chặn lại cú đ.â.m trước mặt tôi.
Mũi d.a.o không thể tiến thêm một phân nào nữa.
Dù m.á.u tươi chảy đầm đìa từ bàn tay, anh cũng không hề buông ra.
Trong đôi mắt anh dâng trào một sát ý kìm nén đến cực điểm, khiến người đối diện chỉ muốn phát run.